Hang động được xây nên từ sự sụp đổ của nhưng tòa nhà cao tầng, tuy không vững chắc nhưng đảm bảo qua được một đêm tang thi.
Tiêu Lạc dậm mồ hồi cho Nguyên Ân, ngoài mặt không biểu hiện nhưng tâm đã loạn như cào cào cả rồi.
-"Một đứa nhóc mà cũng đẹp vậy sao ?"- Tiêu Lạc lẩm bẩm trong miệng
Nhìn đến khuôn mặt ngây thơ kia cùng thân hình chưa phát triển hết nhưng thân hình rắn chắc lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo rách kia.
Tiêu Lạc thở một hơi, ước đoán Nguyên Ân chưa tỉnh lại mới xoa xoa mặt dây chuyền, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, không gian thay đổi.
Nhưng có một vấn đề nan giải chính là linh tuyền, nước thánh, đồng ruộng, bí tịch, ... đâu ?
Chỉ có một căn nhà hoang sơ, cùng thức ăn ...đóng hộp, mà còn là rau đóng hộp nữa chứ. ƪ(‾.‾“)┐
Đừng nói là cả đời nam nữ chính là ăn cái này nha.
[…Đời đâu như là truyện thưa chủ nhân] - Không gian không được nói rõ chi tiết, làm người ta cứ tưởng huyền ảo lắm.
Tiêu Lạc dạo một vòng, không khỏi cảm thán -"Cả đời ăn đống này, chưa thành động vật ăn cỏ sao ? Nể thật"-
[Mạt thế mà chủ nhân, cây cỏ bình thương còn đắt hơn vàng]
Tiêu Lạc hoàn toàn mất hứng thú với cái không gian này, quyết định đi ra, nhưng giữa chừng lại nảy ra một ý.
Lấy từ trong không gian của hệ thống ra một lọ thủy tinh, thứ đen nhám ngoe nguẩy, bò lúc nhúc, còn một bộ phận bám lên thành bình thủy tinh.
[Chủ nhân...người đừng nói là...] - Nó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-lam-am-giuong-cho-em/1818976/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.