Không gian lại trở về như lúc ban đầu, Tiêu Lạc trống rỗng nhìn thân ảnh đã không còn trong vòng tay của mình.
Cô nhếch mép, giọng chế giễu -"Trừng phạt hay lắm"- Nó đau hơn nỗi đau khi tự cắt cổ tay của mình nữa
[... Chủ nhân, những người tự sát dù đúng dù sai đều phải bị trừng phạt vì coi thương sinh mệnh] - Hệ thống hạ thấp giọng
-"Vậy y sai sao ?"- Tiêu Lạc đưa tay mình, cảm nhận hơi ấm còn xót lại
[Y không sai, chỉ là y chấp nhận bị trừng phạt vì đối với y nỗi đau lớn nhất là không có người]
Tiêu Lạc nhắm mắt, nở nụ cười chua chát, một người vì cô làm tất cả, bất chấp cả tính mạng của mình. Nhưng cô vì cái gì cứ chạy mãi theo cái gọi là sự thật ? Nó quan trọng sao. Chẳng chính bản thân cô tự nói rằng, bên nhau được giây phút nào liền trân trọng giây phút đấy sao ?
Vậy tại sao chính bản thân cô lại rời bỏ y đi khi vẫn có thể ở lại ? Những đoạn ký ức mờ nhạt kia xứng đáng sao ?
-"Nâng cấp"- Tiêu Lạc nhẹ nhõm nói ra hai chữ
[Tuân lệnh]
Qua một lúc lâu, hệ thống đã nâng cấp xong
[Chủ nhân số điểm sau khi nâng cấp còn lại 1 triệu nhưng bị phạt vì phạm luật. Nên số điểm hiện tại là 0]
-"Đã biết, tiếp theo đi"- Tiêu Lạc đứng dậy, khởi động gân cốt, không thể để tinh thần sa sút đi gặp người yêu được.
[Nhiệm vụ tiếp theo, hệ thống 419, trói định ký chủ đã thăng cấp: Bao Dưỡng Ảnh Hậu]
Sau ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-lam-am-giuong-cho-em/1818963/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.