Chương trước
Chương sau
Nửa năm trước, Bắc Hoàng Tông bị đánh cắp một trong các bảo vật Khải Hoàng Dược đã kinh thiên đến tất cả các tông môn dưới sự bảo hộ của Bắc Hoàng Tông.
Và khi tìm ra thủ phạm thật sự rất khiến người ta nghi ngờ. Tiêu Kỳ Anh chỉ là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ sao có thể vượt qua được hàng trăm loại bẫy mà tông môn đặt ra ? Thậm chí nàng lại mang mộc đơn linh căn, không lý nào lại đi ăn cắp Khải Hoàng Dược.
Nhưng chưởng môn Bắc Hoàng Tông - Lộc Phong Hàn đã định hung thủ, nên cũng không phản đối.
Rất nhanh cuộc trò chuyện ở Thất Sắc đã truyền đi khắp nơi, thanh danh của Lục Hiền Nhu cũng bị lung lay.
Tại điện nghị sự của Bắc Hoàng Tông, chưởng môn Lộc Phong Hàn cùng đại đệ tử Mạc Khiết Minh không ngừng chau mày. Nếu như để ngoại giới biết được Bắc Hoàng Tông thất trách, hại nhầm thiên tài luyện đan - Tiêu Kỳ Anh thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng không ít địa vị của Bắc Hoàng Tông trong tứ đại môn phái.
Lộc Phong Hàn trong lòng đã bừng bừng lửa giận, hạ một chưởng chiếc bàn bằng cẩm thạch nứt ra làm đôi, giọng quát lớn -"Gọi Lục Hiền Nhu vào đây"-
Lục Hiền Nhu cúi đầu, nước mắt lưng tròng đi vào -"Bái kiến chưởng môn"-
-"Khóc khóc, ngoài khóc ra thì ngươi làm được gì ?"- Lão ta tức giận, lòng phiền chán kinh khủng
-"Sư tôn bớt giận, Nhu Nhu cũng không phải cố ý"- Mạc Khiết Minh ngoài mặt đau lòng nhưng thâm tâm đã nảy sinh chán ghét, tức giận vì Lục Hiền Nhu gây phiền phức... Đáng lẽ ra lúc đó, hắn nên chọn Tiêu Kỳ Anh ngoan ngoãn nghe lời, cũng không động gì cũng khóc như ả.
-"Các ngươi thì hay rồi, Khải Hoàn dược thì không dùng được, tài luyện đan cũng chẳng bằng Kỳ Anh, ngươi làm gì thì làm, đại hội sắp tới làm mất mặt tông sư liền chết đi"- Lão ta trừng mắt thâm độc mắng
Lục Hiên Nhu bị nói đến á khẩu, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ rồi nuốt cục tức đi ra ngoài. Ả siết chặt đến khi móng làm nó bấm vào da thịt đến bật máu. Ả hận, hận Tiêu Kỳ Anh thiên phú tài cao, hận Tiêu Kỳ Anh cướp mất hào quang của ả. Đến khi Tiêu Kỳ Anh chết rồi ả mới hưởng được những thứ từ lâu ả mong ước. Không ngờ rằng nàng không chết, không những vậy còn hớt tay trên cướp mất một trong những hộ hoa sứ tiềm năng của ả...
Tiêu Lạc hoàn toàn không biết có kẻ nhớ thương mình mà hài lòng với thành quả vừa làm ra.
Thúc Hoành Thảo là một trong loại thảo dược thúc đẩy sự thành công của luyện đan. Chính nhờ thứ này, Lục Hiền Nhu có thể chiến thắng trong cuộc thi. Nhưng hiện tại thì sao ? Thúc Hoành dược đã rơi vào tay của Tiêu Lạc mất rồi.
[Chủ nhân thật thông minh, có phải người định sử dụng nó giành chiến thắng đúng không ?] - Hệ thống ngây thơ hỏi
-"... Không"- Tiêu Lạc vừa nói xong liền đốt cháy Thúc Hoành dược thành tro.
Nàng lấy ra từ túi trữ vật một loại thảo dược giống hết như Thúc Hoành dược. Rắc ít bột phấn lên đấy.
[...] Chủ nhân rốt cuộc người định làm gì mà gian xảo thế.
Huyết Tử Lam chứng kiến toàn bộ cảnh tượng chỉ có thể bật cười trước độ tinh nghịch của nàng. E rằng, Lục Hiền Nhu phải nếm mùi khổ ải đây.
Chỉ ngày đầu tiên tham gia đấu giá cùng đi dạo ra, thì sau đấy Tiêu Lạc ru rú ở trang viên. Ngày thì luyện tập, đêm thì song tu. Cuộc sống có thể nói còn hơn cả chữ thanh bình.
Rất nhanh đại hội đã tới, đan sư từ khắp nơi hội về. Đan sư từ thế gia, môn phái lớn cũng có mà tán tu luyện đan cũng có.
Tiêu Lạc ngồi trên chỗ cao nhất ở khán đài mà nhìn bao quát xung quanh. Đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú tuy in hằn vết sẹo xấu xí nhưng lại thêm phần đặc biệt.
Nhưng nam tử với khuôn mặt ôn nhu nhưng sát khí đằng ôm lấy eo nữ nhân khiến tất cả đều mím môi từ bỏ ý định trong đầu.
-"Tiểu thư, em quá mê ngươi rồi"- Huyết Tử Lam phả một làn hơi vào tai nàng
Tiêu Lạc bật cười, xoay người quàng tay qua cổ y mà nói -"Cũng chẳng phải đã có phu quân rồi sao ?"-
Bên góc tối, nơi chờ đợi của Bắc Hoàng Tông, Lục Hiền Nhu chứng kiến cảnh này không khỏi nảy sinh lòng ghen ghét. Ả chỉ hận không thể xé nát nữ nhân kia ra. Dù đã bị hủy dung nhưng sao tất cả vẫn hướng về nàng ta chứ ? Ả nhìn nhẫn không gian của mình, môi lại nở nụ cười, nhất định lần khiến Tiêu Kỳ Anh nhục nhã đến chết.
Ngay ở vòng đầu tiên, những tán tu bình thường đã bị loại, số điểm cao nhất vẫn luôn giữ đầu bảng chỉ có năm người. Tiêu Lạc cùng Lục Hiền Nhu một mất một còn, ba người còn lại là thiên tài của tam đại môn phái.
Chất lượng đan dược của Tiêu Lạc đều là mười thành, Lục Hiền Nhu cũng đuổi sát là chín thành. Còn lại các môn phái khác chỉ được tám thành.
Nàng nhẹ nhàng liếc nhìn sự đắc ý của ả mà chỉ có thể bật cười, rõ ràng là thiểu năng cộng đố kỵ, sao có thể là ngây thơ ? Nam nhân ở đây đều mù hết sao ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.