Chương trước
Chương sau
Nếu như nói mấy ngàn năm nay trên người Đàm Khanh có cái gì chưa hề thay đổi, thì nhất định là vô lại và lười biếng.

Nhất định phải thêm một cái nữa, còn không biết xấu hổ.

"Minh Phượng đại ca ca, đêm hôm nay ta muốn ăn gà con nướng, muốn loại mà cực non á!"

"Đại huynh đệ Phượng Hoàng, buổi tối hôm nay hầm vịt đúng hông?"

"Phượng Hoàng Hoàng, Khanh Khanh chơi trụi mất quả cầu hai ngày trước rồi... Muốn làm thêm quả nữa..."

Minh Phượng: "..."

Thời gian mấy ngàn năm trôi qua, hồ ly nhỏ vừa mới có thể săn mồi độc lập đã lớn lên thành hồ ly lớn thuần trắng xinh đẹp.

Lúc ngồi ở đầu cành ngô đồng vuốt chín cái đuôi to của mình, màu lông tỏa ra ánh sáng lung linh mềm mại mịn màng cứ như là gấm vóc thượng đẳng nhất.

Đàm Khanh không chút khách khí ngồi trên một cành cây ngô đồng lớn, xoã cái đuôi của mình ra vuốt cho thật đẹp mắt, sau đó đau lòng thổi mấy sợi lông bị rụng ra, tủi thân lăn vào trong lòng Phượng Hoàng: "Minh Phượng, mùa xuân đến rồi."

Phượng Hoàng đang cúi đầu xem văn thư mà Thiên Đế sai đại bàng truyền đến.

Bên trên văn thư viết rõ thời gian y hạ giới đã hết, trông mong y lập tức trở lại tiên vị, quản lý điềm lành.

Đàm Khanh thò đầu xem văn thư, nhìn phải nhìn trái cũng không hiểu được chữ của Thiên Đế, không vui lắm dùng chân đá đá Phượng Hoàng, lại nhắc lời vừa rồi một lần nữa: "Mùa xuân đến rồi!"

Bình thường Minh Phượng cũng không ở trong Thiên Đình lâu lắm, cũng rất ít khi đi thăm Thiên Đế.

Bởi vì là chúa tể của nguồn gốc thiên hoả và điềm lành tam giới, Phượng Hoàng cũng cũng không tính làm thần trên Thiên Giới, càng không chịu Thiên Giới quản lý.

Trong văn thư dùng từ ngữ khiêm tốn khách khí, cực kì lễ độ, lại hoàn toàn có thể nhìn ra vẻ chờ đợi ở trong đó.

Minh Phượng tiện tay cất văn thư đi, quay người lãnh đạm mà thận trọng nhìn Đàm Khanh một cái: "Mùa xuân thì sao?"

Đàm Khanh đã sớm học được cách hoá hình người trong thời gian dài dằng dặc rồi.

Lúc này khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà lộ ra một vẻ cực kì bi phẫn, dùng tay cầm cái đuôi to của mình lên, lắc lắc với Phượng Hoàng, ỉu xìu nói: "Oa, Khanh Khanh bắt đầu rụng lông."

Minh Phượng: "..."

Nhưng mà không đợi Phượng Hoàng nói chuyện.

Đàm Khanh đã co chân lại, hùng hồn nói: "Hôm nay ta vụng trộm biến thành người đi tìm lão trung y ở chân núi! Lão nói rụng tóc đa số đều là bởi vì tâm trạng không tốt! Trẻ con như ta không nên có tâm trạng không tốt, tiếp tục như vậy nữa sẽ trọc!"

Minh Phượng: "..."

Đàm Khanh ngồi thẳng lên, chân thành vươn móng ra với Phượng Hoàng: "Cho nên ngươi lại cho ta bện quả cầu lông chơi đii, ta muốn mấy cọng lông tốt nhất của ngươi, cái mà nửa bên màu lam nửa bên màu đỏ tía á."

Minh Phượng: "..."

Phượng Hoàng không có tình cảm thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Đàm Khanh lại, nam tử tuấn tú cao gầy dễ dàng nhảy xuống từ trên ngọn cây, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Đàm Khanh.

Đàm Khanh: Hức.

Đàm Khanh chỉ thích tăm tia mấy chiếc lông vũ đẹp nhất của Phượng Hoàng, sau mấy lần bị ngăn cản vẫn không từ bỏ, quyết định ôm cây đợi Phượng Hoàng bên trên cây ngô đồng.

Bóng đêm dần dần hạ xuống, gió thu xào xạc thổi từ ngọn cây đến chỗ Đàm Khanh.

Đàm Khanh dùng hai tay hai chân ôm lấy cành cây to, ngồi ở đầu cành nhìn về phía sơn động.

Ừm.

Có vẻ phải chạy hơn sáu mươi bước.

Thật xa nha.

Biến thành hồ ly.

Có lông hẳn là sẽ không lạnh nha.

Nói làm liền làm, Đàm Khanh lập tức trở mình, thiếu niên với thân hình mảnh mai lập tức biến thành một con hồ ly trắng thật xinh đẹp.

Tự có lớp lông hồ ly ấm áp đắp lên trên người.

Đàm Khanh mơ mơ màng màng ngủ trong giây lát, đột nhiên cảm thấy trên người hơi trầm xuống, giống như là có cái gì mềm mại đắp lên.

Hồ ly còn buồn ngủ dùng móng xoa nhẹ mắt.

Mượn ánh trăng mông lung, Đàm Khanh thấy rõ bóng người Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng thật là dễ nhìn nha.

Rất cao, lúc biến thành người còn có sáu múi cơ bắp.

Chỉ là không hề thích nói chuyện.

Hừ.

Đàm Khanh dùng móng lau nước bọt không biết có hay không, lén lút rụt vào trong chăn mà Phượng Hoàng vừa mới đắp lên cho hắn, nũng nịu nói: "Sao bây giờ ngươi mới về..."

Minh Phượng ngồi xuống một bên khác ở đầu cành, đưa tay giúp Đàm Khanh dịch góc chăn: "Có một số việc."

Cho nên phải trở về Thiên Giới một chuyến.

Còn nghe Thiên Đế tha thiết nói một đống lời lảm nhảm như bảo y giữ một khoảng cách với yêu, Yêu tộc nhất định phải bị tiêu diệt để làm nhân gian được yên bình vân vân.

Đàm Khanh mềm mại ngoan ngoãn ồ một tiếng, chắp tay ủn ủn lên trên đùi Phượng Hoàng như mọt gạo, vô cùng đáng thương chọc chọc chân y: "Vậy, có cho Khanh Khanh quả cầu lông hông?"

Phượng Hoàng: "..."

Đàm Khanh nằm trên đùi Phượng Hoàng há mồm ngáp một cái nho nhỏ, rất cố gắng nói: "Sắp đến sinh nhật của Khanh Khanh rồi..."

Minh Phượng thở dài, gãi cằm hồ ly nhỏ như vuốt mèo, vô tình nói: "Sinh nhật của ngươi ở sau xuân phân."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh quá khó chịu.

Khổ sở ngẫm nghĩ hơn nửa ngày, rưng rức xoay người lại, chổng mông vào Phượng Hoàng, không để ý tới y nữa.

Cứ ngủ một giấc như vậy đến hừng đông.

Cái mông cũng bị mặt trời phơi ấm áp.

Đàm Khanh ôm chăn bông hoa mà Minh Phượng mua được ở trong chợ của thôn dân, ngồi dậy trên cành cây.

Đang muốn đi kiếm ăn.

Vừa nhấc mắt.

Liền thấy một quả cầu lông đang nằm ngay ngắn trên chạc cây trước mặt.

Mới tinh.

Trên lông đuôi là màu lam tím, bên dưới là màu đỏ tía, cuối đuôi còn có một điểm màu vàng chói mắt.

Đàm Khanh hoan hô một tiếng, tung tăng chạy tới ôm lấy món đồ chơi mới của mình.

Hôn choẹt một cái, sau đó bay xuống từ trên ngọn cây: "Minh Phượng!"

Không có người trả lời hắn.

Đàm Khanh cẩn thận nhét quả cầu lông phượng hoàng vất vả lắm mới lấy được vào trong túi, tìm một vòng trong rừng, cuối cùng tìm được một nồi canh gà rừng nấm mới nấu xong ở chỗ ăn cơm hàng ngày.

Cái nồi còn nóng đè lên một tờ giấy.

Đại khái là vì để cho tên mù chữ có thể đọc được, ở giữa mỗi một chữ đều cách ra một khoảng to như hạt đậu, mỗi bút một nét rất rõ ràng.

"Việc gấp cần lý, rời đi một tháng, tu luyện cho tốt, chờ ta trở về."

Có thể là sau khi viết xong lại cảm thấy không nói rõ ràng, còn viết thêm một hàng chứ chiếm diện tích khá lớn.

"Chăm sóc mình thật tốt."

Đàm Khanh: Phi phi phi!

Phượng Hoàng thúi.

Đi cũng không nói một tiếng.

Đàm Khanh chậm rãi đọc từng chữ một, sau đó không mấy vui vẻ ném tờ giấy đi, ôm tảng đá lớn ngồi xuống cạnh nồi đất, múc từng muỗng canh gà rừng trong nồi ra uống.

Không dễ uống bằng trước kia.

Nhưng vẫn uống xong...

Lãng phí, thì sẽ chỉ có thể ăn đồ mình làm cả một tháng liền.

Tự mình làm rất khó ăn nha.

Đàm Khanh vừa nghĩ, vừa rất cố gắng uống hết sạch một nồi, sau đó sờ bụng tìm ổ nằm xuống.

Chơi dây một lúc, lại chơi cầu lông một lúc.

Đi ngủ.

Rời giường.

Kiếm ăn.

Gà nướng khét.

Đi ngủ.

Kiếm ăn.

Bồ câu khét.

Rời giường.

...

Đám yêu còn lại ở trên núi trước đó đã sớm bị Đàm Khanh hồ giả phượng đe dọa cho chạy hết.

Trước kia lúc có Phượng Hoàng còn không cảm thấy gì.

Bây giờ Minh Phượng rời đi, mỗi ngày của Đàm Khanh cực kì đơn giản nhàm.

Nhưng mà càng nhàm chán hơn là.

Chờ đến một tháng như đã nói, Phượng Hoàng lại không trở về nữa.

Hôm đó Đàm Khanh thức dậy thật sớm, cứ ngồi trong ổ chờ.

Đợi đến khi trời tối, cũng không chờ được Phượng Hoàng.

Đàm Khanh cuộn tròn mình lại, ngẫm nghĩ như giống như nhóc hồ ly trong chốc lát.

Cảm thấy có lẽ Phượng Hoàng cũng giống phụ thân mẫu thân, cũng sẽ không trở về nữa.

Hắn lại đợi hai ngày, sau đó ném quả cầu lông phượng hoàng cuối cùng vẫn luôn không nỡ chơi kia vào trong đống lửa đốt đi.

Không trở lại thì không trở lại.

Dù sao hắn cũng sẽ không cần y nữa.

Đàm Khanh lau mắt, đứng trên đỉnh núi ngơ ngác nhìn thôn xóm phồn hoa dưới chân núi một lát.

Mấy ngàn năm trôi qua, triều đại trước kia đã sớm chôn vùi trong lịch sử bụi bặm rồi.

Ngay cả những đứa trẻ đã từng bắt nạt hắn cũng đã biến thành nắm đất vàng từ lâu.

Hôm nay những thôn dân kia đang tổ chức tiệc tùng, gà nướng bôi mỡ thơm ngào ngạt bay theo gió nhẹ vào trong mũi Đàm Khanh.

Đàm Khanh tủi thân liếm miệng hai lần, lại lật lật cái yếm rỗng tuếch.

Đàm Khanh nằm rạp trên mặt đất suy nghĩ một hồi lâu, sau đó quay đầu, nhìn thoáng qua cây ngô đồng già lẻ loi trơ trọi kia.

Đó là một cây ngô đồng rất cao, cành lá rậm rạp.

Rất nhanh Đàm Khanh đã tìm được một cái rìu lớn ở trong sơn động.

Đợi đến xế chiều hôm nay, bên trên bữa tiệc liền có thêm một thiếu niên trắng nõn cõng củi.

Thiếu niên giống như là mới vừa thành niên, mặc một bộ quần áo vải thô rách rưới.

Cõng đống củi còn nặng hơn cả mình, đung đưa một đường đi đến chợ, một đôi mắt giống như biết nói chuyện chớp chớp, thận trọng mở miệng nói: "Có, có ai cần củi không... Củi tốt nhất, củi..."

Thiếu niên kia thật sự quá đẹp.

Đôi mắt đẹp đẽ trong vắt, bờ môi đỏ thắm, da thịt trắng nõn không có một điểm tì vết, cái mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên.

Mấy người trong thôn gần đó chưa bao giờ thấy được người đẹp như vậy.

Mấy cô nương trong nhà quản không nghiêm, có thể ra đường xấu hổ đỏ bừng mặt sau mạng che mặt, đi lên hỏi: "Tiểu lang quân, nhà ngươi ở chỗ nào? Sao chúng ta chưa từng thấy ngươi?"

Cách Đàm Khanh mấy sạp hàng nhỏ chính là ông chú bán gà quay, hắn nuốt hai ngụm nước bọt: "Trước kia ta không ra khỏi cửa..."

Hoá ra là một thiếu gia nhà giàu gia cảnh sa sút.

Mấy thôn dân đi tới, chỉ vào đống củi Đàm Khanh bày ở dưới đất: "Cậu nhóc, củi này của ngươi bao nhiêu văn tiền?"

Đàm Khanh chưa bao giờ tiêu tiền có chút mờ mịt, liếc nhìn gà quay, lại lưu luyến không rời thu mắt lại: "Một con gà quay bao nhiêu tiền, ta bán bấy nhiêu tiền..."

Sau khi nói xong lại lo lắng củi không đáng tiền, vội vàng bồi thêm một câu.

"Không đủ, ta, ta còn có thể đi chặt nữa!"

Một cây ngô đồng lớn còn có thể chặt ra rất nhiều củi.

Đàm Khanh đói bụng kêu ùng ục, rất cố gắng đẩy đống củi của mình ra phía ngoài: "Các ngươi có cần không?"

Đương nhiên là cần.

Củi tốt đủ để đốt ròng rã hai tháng đổi một con gà quay, không mua là ngu.

Thế là từ ngày đó trở đi.

Đàm Khanh ăn gà vịt khét lẹt một tháng cuối cùng đã được ăn lại một bữa cơm ngon.

Về sau trong phiên chợ thôn cứ cách năm ngày lại có, Đàm Khanh đều cõng củi đi bán đổi gà quay đúng giờ.

Lại thêm một tháng trôi qua, cảm giác mới lạ và thú vị của thôn dân đã biến thành tìm tòi nghiên cứu theo thời gian.

Về sau.

Trong một lần Đàm Khanh đắc ý ngậm gà, buông lỏng cảnh giác vừa ra khỏi thôn liền hóa thành tiểu hồ ly chạy nhanh lên núi.

Tin đồn thiếu niên xinh đẹp bán củi là hồ yêu dần dần được truyền ra trong thôn.

Đến lần tiếp theo Đàm Khanh lại cõng củi đi bán, ánh mắt các thôn dân nhìn hắn đã trở nên kỳ quái.

Sợ hãi, kiêng kị, sợ hãi.

Chỉ tiếc từ trước đến nay Đàm Khanh không hiểu được cảm xúc của loài người, thậm chí còn vui vẻ cảm thấy may mắn vì hôm nay kiếm lời hai con gà quay.

Tạm biệt thôn dân trong làng.

Đàm Khanh vui vẻ trở về trên núi.

Sắc trời đã tới gần hoàng hôn.

Ánh chiều tà như máu chiếu lên trên cây ngô đồng đã bị chặt trụi lủi, chỉ còn rễ cây kia.

Đàm Khanh thấy được Phượng Hoàng đứng ở nơi đó.

Trên móng của hắn còn dính mỡ gà quay vừa ăn xong, trên người Phượng Hoàng lại sạch sẽ ngoài ý muốn.

Không giống như đi xa trở về, ngược lại chỉ giống như sáng sớm ra ngoài, chạng vạng tối đã về vậy.

Đàm Khanh yên lặng liếc nhìn cây ngô đồng đã biến hết thành củi, chỉ để lại một cái hốc cây, sau đó hít mũi một cái.

Trên người Phượng Hoàng có mùi máu.

Đàm Khanh mấp máy môi, giống như là cực kì đắn đo, vất vả lắm mới nghĩ ra một câu: "Ngươi trở về rồi sao, vậy, tối nay chúng ta ăn cái gì nha?"

Cứ như là Phượng Hoàng chưa bao giờ rời đi vậy.

Chỉ là chung quy đã không giống ban đầu.

Yêu lây dính phàm thế giống như đã mở ra nhân quả.

Lời đồn trên núi có hồ yêu ngàn năm đã được lan truyền nhiều đời trong thôn làng dưới núi.

Thôn làng tham lam và khát vọng tiền tài mà vào núi già đã bắt đầu bốc hơi, đám đế vương yêu cầu xa vời đối với trường sinh bất lão và cướp đoạt xương máu lại tùy ý căng vọt.

Chỉ tiếc sau khi gặp lại, Đàm Khanh đã sớm vụng trộm học được cách không phải chuyện gì cũng dựa vào Phượng Hoàng có thể rời đi bất cứ lúc nào rồi.

Hai người, một người ở phía trên ngô đồng, một người ở trong sơn động.

So với quan hệ thân mật trước kia, càng giống là hàng xóm kết nhóm sinh hoạt.

Dần dà, thậm chí Đàm Khanh còn quên hai người đã từng như thế nào.

Cho đến khi tin tức cửu vĩ yêu hồ Đàm Khanh giết cả một thôn dưới chân núi già ở nhân gian truyền vào Thiên Giới.

Cho đến đêm mưa to, thiên kiếp giáng lâm.

Cho đến khi Minh Phượng - thần lửa ngã xuống.

Lấy Thiên Đế làm chủ, chúng thần và thiên phạt lại không hề buông tha cho Đàm Khanh.

Lúc một tia sét cuối cùng rơi xuống, hồn phách của cửu vĩ yêu hồ rời khỏi cơ thể, lại khó vào luân hồi.

Thiên Giới không giữ lời hứa.

Oán khí ngập trời lúc Phượng Hoàng sắp chết lan tràn trong tam giới.

Chúng sinh khó khăn, trăm chim tàn lụi.

Điềm lành đã chuyển thành u ám.

Âm u lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời tùy ý xâm chiếm trong ba giới người quỷ thần, hồn phách của Phượng Hoàng cũng khiến tu la lục đạo không được yên bình.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.

Sinh linh đồ thán.

Tu la lục đạo từng đồn rằng.

Năm thứ hai sau khi Phượng Hoàng ngã xuống, Thiên Đế đã tự mình dẫn người đi vào ngạ quỷ đạo, mời Phượng Hoàng niết bàn trở về.

Phượng Hoàng không đồng ý.

Chư thần Thiên Giới ở lại trong ngạ quỷ đạo mười ba ngày.

Sau đó.

Hồn phách của Phượng Hoàng nhập vào lông đuôi, do Thiên Đế tự đưa vào nhân gian hạ giới, không biết tung tích.

- Trích "Chương đầu - Quỷ Bộ"

"Nghe nói cuối cùng hồn phách của Phượng Hoàng đã chịu hạ mình rời đi khỏi ngạ quỷ đạo của các ngươi rồi?"

"Đừng nói nữa, các anh em sắp khóc mù mắt rồi! Mỗi ngày y đều có một bản mặt, cứ như là chúng ta nợ y một người vợ vậy, mỗi ngày chúng ta sống còn khó khăn hơn cả xuống vạc dầu lên núi đao!"

"Lão già Thiên Đế tự mình đưa tiễn? Đưa đi nơi nào?"

"Xuống tiểu Nhân Giới, nếu Phượng Hoàng thần tôn còn không niết bàn, chắc hẳn Thiên Giới sẽ phải hỗn loạn? Lão già kia cũng sắp phải quỳ xuống với Phượng Hoàng rồi! Chết cười ông đây!"

"Không trở về Thiên Giới, chạy xuống tiểu Nhân Giới làm gì?"

"Anh em của ta từng nghe lén, nói là tìm được một sợi hồn phách ở tiểu Nhân Giới, nói là cố nhân của Phượng Hoàng thần tôn."

"Một sợi hồn phách? Một sợi hồn phách, y đi cũng vô dụng thôi, cố nhân kia có thể nhớ kỹ y được ấy!"

"Không biết được. Lại nói cho dù là Phượng Hoàng thần tôn, sau khi đi vào tiểu Nhân Giới - trừ khi luân hồi một lần, nếu không cũng không có khả năng nhớ lại chuyện trước kia, đây chính là nhân quả của tam giới, quy tắc ai cũng không thay đổi được."

"Chậc chậc chậc, không hiểu nổi, có lẽ chỉ dựa vào may mắn thôi."

***

- Minh Phượng, cho dù chúng ta lừa ngươi rời đi hắn một lần, đó cũng là không hy vọng ngươi và yêu vật liên lụy không rõ!

- ...

- Tiểu Nhân Giới kia là do một quyển sách biến thành, một sợi hồn phách của Đàm Khanh trùng hợp trở thành một vai phụ trong đó.

- Khi hồn phách của hắn còn chưa đủ, sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện kiếp trước, càng sẽ không nhớ kỹ ngươi.

- Mà ngươi vốn là thần thể tiên nguyên, sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử, mọi loại thống khổ của người phàm.

- Dù là ở cùng một tiểu Nhân Giới, các ngươi cũng có thể tự sinh tự diệt, không hề quen biết.

- Ngươi xác định sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.