Edit: Bonnie
Đàm Khanh ôm dâu tây của mình trở lại phòng ngủ, nghĩ thế nào lại thò đầu ra, nói với Hạ Minh Ngọc vẫn còn đứng trước một cánh cửa phòng khác: "Tui đóng cửa nha."
Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng, cũng trở về phòng.
Mười giờ tối.
Thời gian này vẫn còn quá sớm đối với Đàm Khanh.
Là một con hồ ly không sợ tăng huyết áp không sợ hói đầu, Đàm Khanh hận không thể mỗi đêm đều chơi trò hôn hôn hít hít.
Chơi đùa quá vui sướng.
Sướng hơn so với việc bị Hạ Minh Ngọc đè lên giường đâm đâm đâm nhiều.
Đàm Khanh nhanh nhẹn nhảy lên giường, đắp kín chăn cho mình, mở trò chơi ra.
Đồng đội gà mờ không onl.
Đàm Khanh có chút ít thất vọng.
Không có Kỷ Yến Tu làm đệm lưng cho hắn, sau khi vào trò chơi không còn ai giúp hắn thu hút hỏa lực mắng chửi nữa.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nhiệt tình đối với trò chơi vẫn lấn át sự lo lắng bị ăn chửi.
Đàm Khanh vừa vào một đội ngẫu nhiên, đang lúc chờ đợi, đột nhiên lại có điện thoại.
Đàm Khanh: "!!!"
Mà người gọi điện đến lại khá có kiên nhẫn.
Đàm Khanh đợi nửa ngày cũng không đợi được tự động cúp máy, đành phải tức giận về trang chủ, nhận điện thoại: "Alô lô lô?"
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng hơi lạnh: "Người đẹp Khanh Khanh, nhớ tôi không?"
Đàm Khanh nhìn thoáng qua giao diện không có tên người gọi, lạnh lùng giống như một sát thủ không có chút tình cảm nào: "Không."
Nhan Kiên Bạch thở dài một cái: "Haiz, chúng ta đã hẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/1736245/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.