Edit: Bonnie
Đàm Khanh khó được một giấc ngủ không bị quấy rầy mà tự nhiên tỉnh.
Hắn nằm chổng vó trên giường, vô cùng buồn ngủ mở to mắt.
Sau đó đưa tay, đáng thương sờ lên cái mông của mình.
Ô.
Đau quá.
Đàm Khanh rốt cuộc đã xác định mình bị tác giả loài người vô sỉ lừa gạt rồi.
Lúc tu luyện trên núi già, Đàm Khanh đã đọc rất nhiều thoại bản lấy được từ chỗ hồ ly khác.
Về sau thời đại tiến bộ, không có thoại bản nữa, nhưng lại đọc được rất nhiều sách người lớn được con người lưu hành trên thị trường.
Nhân vật chính trong thoại bản và trong sách đều kêu lên mềm mại ngọt ngạo, miêu tả cảm nhận nội tâm thoải mái biết bao, giống như là hận không thể bị làm hỏng vậy.
Cái gì mà biển mây chìm nổi, cái gì mà chợt cao chợt thấp, cái gì mà tiến thẳng vào sào huyệt.
Còn có cái gì mà trong nháy mắt bị rót đầy giống như có một luồng sáng xẹt qua trước mắt nữa.
Tất cả Đàm Khanh đều không cảm nhận được.
Chỉ cảm thấy ma sát ma sát.
Điên cuồng ma sát.
Đàm Khanh vừa đau lòng vừa tủi thân sờ lên cái mông của mình.
Triệt để tuyệt vọng với thế giới lạnh lùng, vô tình, không có chút sung sướng gì này.
Hắn nằm trên giường, giống như một cái bánh nướng hồ ly bị bẹp không có chút sức sống nào.
Trong quãng thời gian tu luyện dài đằng đẵng, bởi vì thanh tu không được nhiễm bụi bẩn, Đàm Khanh đã từng tràn đầy ảo tưởng đẹp đẽ với chuyện yêu yêu này, cũng đã vụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/1736235/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.