Phương Yến Như nhìn cậu bằng đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy La Mạn Thiên như vậy cả.
Kể cả lúc cậu ta bị Hoàng Hạo Nhiên chà đạp và khinh bỉ.
La Mạn Thiên lúc ấy sẽ chỉ như một con chim sẻ yếu ớt sợ hãi thế giới.
Còn kẻ trước mặt cô ta giờ phút này - lại hệt như một con phượng hoàng ngạo mạn nguy hiểm. Tựa như chỉ cần làm sai ý nó một chút thôi cũng sẽ bị nhấn chìm trong hoả ngục.
Những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Giáo bá không hổ là giáo bá, có lẽ bọn họ đã quen nhìn một cậu học sinh cà lơ phất phơ nên quên mất. Ai là người đã đánh đầu gấu cũ của trường bọn họ -Tâm Như Phúc đến không kịp trở tay.
Hay lang dài đột nhiên im ắng, sự im ắng quỷ dị kết hợp với cái nắng oi ả cuối tháng năm, khiến cho người ta không hẹn mà đổ mồ hôi hột.
Ngoài sân, bóng nắng đổ dài trên những nhánh của cây đại thụ. Mọi người hết thảy đều nín lặng. Bởi họ sợ, nếu lúc này họ làm gì đó sai trái, dù chỉ một chút. Cũng có thể khiến vị kia đánh bọn họ.
Đương nhiên, những suy nghĩ này Phùng Tiểu Văn không biết.
Nếu cậu biết, chắc chắn sẽ cười khổ, bọn nhóc này khi không lại tự bổ não cái gì rồi ? Cậu trông giống con người bạo lực không có tính tự chủ thế à ?
Nhưng chính vì cậu không biết nên mới không kịp uốn nắn suy nghĩ cho mấy cô cậu học trò kia.
Giờ thì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733547/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.