_ À, ra là vậy, ra là vậy ... thế nên giờ các cậu không có ai đóng chính cho vở kịch đúng không ? 
Trác Tường Vi dùng bộ mặt đăm chiêu khẳng định một sự thật chẳng thể bác bỏ mà ai cũng biết. Phùng Tiểu Văn bất lực đến thở dài cũng chẳng muốn làm nữa, trực tiếp đi đến chỗ đại ca Trác, vỗ nhẹ bả vai cậu ta. 
_ Đại ca Trác à, bộ lớp cậu không cần tập văn nghệ hả. Rảnh quá thì về hội học sinh đi, đừng cái gì cũng đẩy hết cho hội phó thế, tội con nhà người lắm. 
_ Hả ? Tiểu Thiên Thiên ~ cậu nỡ lòng nào đuổi người ta về lớp như vậy chứ. Đây phải tại tôi lười biếng đâu, là lớp tôi họ không cần tôi giúp đó chứ. Còn công việc ở hội học sinh, người ta phải thức đêm hoàn thành mới có thời gian tới gặp cậu đó ~ 
Phùng Tiểu Văn đã quen với bộ dáng ăn vạ này của Trác Tường Vi còn thấy da gà da vịt rơi đầy đất thế này, mấy đứa kia... 
Đoạn, cậu quay sang nhìn đám học sinh. Đứa nào đứa nấy, đồng tử trợn ngược, miệng thì há hốc, khá lắm chỉ có Chương Tuấn Kiệt là miễn cưỡng giữ được hình tượng. 
_ Khụ, khụ, như cậu thấy đấy, giờ lớp chúng tôi còn phải tập kịch... 
_ Còn tập á ? Thiếu người lớp các cậu tập sao nổi. 
_ Thì, thì cắt vai và sưar lại kịch bản là được chứ gì. Nhân vật chính từ hai cặp xuống còn một cặp là công chúa với công chúa nước láng giềng thôi... 
_ Nhưng như thế thì mất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733528/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.