_ Chúng ta có thể nói chuyện chút không ?
_ Không !
Đối với loại câu hỏi như của mấy thằng biến thái thế này Phùng Tiểu Văn đều không suy nghĩ mà trả lời thẳng thắn.
Mà mấy người kia lại không tỏ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ rất nhanh đã thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt. Trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Giờ phút này, phùng Tiểu Văn mới nhận ra một điểm vô cùng quan trọng. Trong số ba người ở đây, chẳng biết lòi đâu ra khuôn mặt mà cậu đã quen thuộc.
Cậu thiếu niên cậu gặp trên đường ngày đầu tiên về nhà mới.
Cậu thiếu niên cậu gặp ở cửa văn phòng hội học sinh.
Chả phải bạn học ban một lần nào gặp cũng khinh bỉ cậu hay sao ?
Ái chà chà, quả nhiên là thế giới quá nhỏ bé a. Nhận thấy ánh nhìn của Phùng Tiểu Văn có gì lạ, người nọ híp mắt. Đôi đồng tử sắc lẹm liếc về phía ban một.
_ Nói ! Cậu và chị dâu tương lai có quan hệ gì ?! Tại sao nãy giờ cậu ấy lại nhìn chằm chằm cậu !? Cậu giờ to gan lắm. Tay trên của lão đại mà cũng giám hớt.
[ @ làm nhảm : con dân biết lão đại nào khum >< ]
Ban một nghe xong thì đồng tử trợn ngược lắp bắp trả lời - Cậu bị điên à ? Tôi sao có thể hớt tay trên của lão đại ? Cậu ta đâu phải gu tôi, mà không đúng !! Quan hệ của chúng tôi chỉ là ...
_ Chỉ là ? Chỉ là cái mịa giề ?!
_ À, mặc dù không biết các cậu đang nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733523/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.