Phùng Tiểu Văn rất hăm hở cho lời khuyên như thể bản thân là một chuyên gia thực thụ.
Còn Trác Tường Vi đang rất chi là đau đầu, không biết phải nói thế nào để La Mạn Thiên hiểu mà không doạ cậu sợ
[ @ lảm nhảm : cách tỏ tình á ]
Nhưng chưa kịp nói gì thì bé Hamster của cậu ta đã đứng lên, rất nhanh chạy ra ngoài cửa.
Đôi bàn tay trắng trẻo, gầu gò của Phùng Tiểu Văn cố mở cửa, nhưng mãi mà chẳng được. Cậu đành bất lực đứng chôn chân tại chỗ.
_ Cái cửa đó lâu lâu lại bị vậy ấy mà. - Trác Tường Vi vừa cố nhịn cười, đoạn nói. Nội tâm cậu ta bây giờ đã hoá thành đống tim bắn loạn xạ rồi. Ôi, sao lại có người đáng yêu thế chứ, biết vậy cậu ta đã lấy điện thoại quay lại rồi. - Cậu làm gì mà phải vội thế ? Đằng nào chả vào gần hết tiết rồi, giờ về lớp cũng chẳng học được gì, chi bằng —— mình ngồi xuống tiếp tục ‘ tâm tình ’ ha.
_ Oa. Đại ca Trác à, cái gì cần nói cũng đã nói rồi, còn gì đâu mà tâm tình với thủ thỉ cơ chứ ! - Đối diện với ánh mắt không cho phép từ chối của Trác chủ tịch, bạn học tiểu Phùng của chúng ta chỉ có thể khóc không nước mắt, cắn răng mà ngồi lại xuống chiếc ghế đối diện cậu ta.
_ Nãy giờ là cậu nói. Tôi hoàn toàn chưa nói được cái gì. - Trác chủ tịch điềm tĩnh nói.
_ Vậy cậu muốn nói gì - Bạn học tiểu Phùng đếch cần đời hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733516/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.