_ nhìn cái giề, tôi bảo là đừng có mà bắt nạt thầy giáo đấy. Sao ? Không đúng à ? - Phùng Tiểu Văn nói chất giọng ngái ngủ, đôi mắt sau cái ngáp dài còn vương đôi giọt nước mắt. Bộ dáng đó thật phi thường khiến cho người ta nổi lên ham muốn được chà đạp cậu mà. 
_ Cậu ngủ gật trong giờ, trừ 5 điểm. - Trác Tường Vi như chẳng để tâm lời cậu nói hay lão thầy giáo đã co rúm vào như cái chăn rách. Âm giọng đều đều cứ vang lên. 
Chà, đúng là thế giới tiểu thuyết. Chứ đời thường toàn là học sinh sợ giáo 
viên chứ làm gì có giáo viên nào sợ học sinh đến nỗi mà mặt tái xanh, chân tay run lẩy bẩy thế kia đâu. Mà hình như vị lão sư này làm hơi quá. Dù cậu biết trong thế giới tiểu thuyết, kẻ có tiền có thể làm mọi thứ ( trừ có được tình cảm của nữ chính, nếu kẻ đó không phải nam chính. ) nhưng mà cái thiết lập cả người run như cầu xấy thế này có hơi ... xàm chó. 
_ Cậu là ai mà bày đặt trừ điểm tôi ! - Nghe thấy bị trừ điểm, Phùng Tiểu Văn tỉnh hẳn. Cậu không phải thuộc dạng người bị ám ảnh bới đi số nhưng nói thật là điểm của La Mạn Thiên rất ít, nói trắng ra là chẳng có điểm nào mà trừ luôn ấy. 
_ Tôi là chủ tịch hội học sinh trường cao trung Ngĩa Trung. Cậu nói tôi có thể trừ điểm cậu không ? 
Khoé mắt Trác Tường Vi cong lên, đôi môi lộ ra nụ cười hiếm có, khuôn mặt cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733514/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.