Phùng Tiểu Văn theo địa chỉ tới một căn nhà nằm khuất trong một góc của một khu chợ. Khi cậu tới nơi cũng đã là quá trưa, ngôi nhà này không quá lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, có lẽ vì quá lâu không có người sử dụng nên trông có phần bụi bặm. 
Loay hoay một lúc mới tìm được khoá mở cổng vào, tuy gọi là cổng nhưng phần sắt gần như đã bị hoen gỉ hết. Trước nhà có một khoảng sân rộng rãi, Phùng Tiểu Văn bước đi chầm chậm, cảm thấy có chút lạ. 
Ngôi nhà này rõ ràng đã bị bỏ hoang hơn mười mấy năm tại sao cỏ trong sân lại giống như được ai đó cắt tỉa gọn gàng vậy ? Nhìn từ bên ngoài đường lớn, căn nhà này cực giống mấy căn nhà hoang trong phim truyền hình, nhưng phía sau cách cổng lại là một thế giới thực trái ngược. 
Thậm trí bên trong ngôi nhà cũng rất sạch sẽ, nội thất hình như còn được thay mới. Hoàn toàn không giống một nơi lâu ngày không có người ở chút nào. 
Không cần nói cậu cũng biết là ai làm. 
Phùng Tiểu Văn không ngồi ở ghế Sofa trong nhà mà kiếm một chỗ sạch sẽ ở trước hiên, ngồi bệt xuống. Cậu bắt đầu lôi từng thứ trong tập tài liệu mà Tần Khúc đưa cho cậu lúc sáng. 
Trong đó có giấy tờ nhà đất, một cuốn sổ tiết kiệm mệnh giá 2 triệu tệ ( ôi má ơi, nhiều vcl ~ không nghĩ mẹ nguyên chủ giàu như thế luôn á ) và một sấp ảnh của một người phụ nữ. 
Phùng Tiểu Văn nhìn chằm chằm vào mấy tấm hình hồi lâu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/162720/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.