Phùng Tiểu Văn vốn định để tài xế đưa đến trường nhưng lại nhìn thấy chiếc motor nằm bỏ không trong gara. Cậu hỏi người giúp việc mới biết chiếc xe đã bị bỏ không lâu ngày,liền hí hửng lấy ra đi.
Biệt thự này to như vậy, lấy một chiếc motor cũ đi chắc hẳn là không sao đâu. Nhận lấy khăn lau từ người giúp việc, Mạn Thiên cẩn thận lau đi dấu vết bám bụi trên chiếc xe.
Sau đó vô tâm vô phế mà leo lên chiếc motor phóng đi. Không nhận ra La Hi Thần từ bao giờ đã đứng ở một góc theo dõi toàn bộ sự việc. Nhìn La Mạn Thiên lái motor làm ông nghĩ tới bản thân hồi còn trẻ. Ông La khẽ nhíu mày, chẳng hiểu sao mấy ngày nay cứ nhìn con riêng là ông lại vô thức nhớ tới thời niên thiếu, kí ức một lần nữa ùa về. Cả thân ảnh người con gái thấp thoáng trong trí nhớ ông, nàng có nụ cười luôn toả ra những tia nắng ấm áp và cũng rất yêu ông.
La Hi Thần lắc nhẹ đầu, cố đem dáng hình nọ tiếp tục chôn sâu trong lòng. Nếu cô ấy không yêu ông chắc chắn sẽ có một gia đình hạnh phúc.
La Mạn Thiên cũng sẽ không mất mẹ.
...----------------...
Từ biệt thự La Gia đến trường Nghĩa Trung mất 15 phút, nhưng Phùng Tiểu Văn lại chỉ mất có 10 phút để lái motor.
Dù gì cậu cũng từng là một tay đua motor chuyên nghiệp mà. Cậu dừng xe ở cổng trường, đôi tay trắng nõn do ít tiếp xúc với ánh nắng linh hoạt tháo mũ bảo hiểm.
Đôi mắt xanh thẳm bị nắng chiếu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/162715/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.