Lúc này cái xác của vị anh trai hờ của tôi nằm dưới đất bống chảy xuống thành một đống bùn nhầy hôi thối, một con sâu nhỏ từ đống bầy nhầy bò ra. Tôi bịt chặt mũi, cái mùi thối đến mức không thể tưởng hơn nữa con sâu kia là sao chứ?
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn con sâu ngọ nguậy trên mặt đất, hắn lấy súng ra bắn một phát khiến xác của con sâu bắn tung toé khắp ra. Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước chuyện này.
"Đây..."
"Tại sao lại có con sâu này..."
"Chuyện gì vậy..."
Những tiếng xì xầm xôn xao bắt đầu vang lên, đại hoàng tử từ từ thong dong tiến tới chỗ Theo Lasper.
"Chậc, trùng tộc đúng là càng ngày càng táo bạo, lại dám cho người cải trang thành ta, em nói đúng không em trai."
Đại hoàng tử nhẹ nhàng nhếch miệng nhìn Theo Lasper một cách đầy ẩn ý. Theo Lasper cũng không phải dạng vừa, sắc bén nhìn hắn.
Trùng tộc giả dạng vậy ra đây chính là trò của hoàng thái tử, lúc này tôi ngỡ ngàng nhìn anh trai mình. Vậy ra anh ấy đã biết hết từ lâu rồi? Tôi còn ngu ngốc cho rằng anh trai có thể bị hoàng thái tử hãm hại.
Thấy mọi chuyện dần như đã được giải quyết xong mà không cần tới mình tôi lặng lẽ rời khỏi dòng người, nếu anh trai đã tiết lộ bản thân là đại hoàng tử vậy tôi không cần ở đó phải lo lắng cho vô ích. Cũng may khi nãy tôi không đứng ra nói nếu không sẽ thành trò cười mất.
Nhìn tập tài liệu mà mình vất vả đi tìm được cuối cùng lại chả cần dùng đến bao công sức tôi điều tra hoàng thái tử đều đồ sông đồ biển hết. Đống này giờ đâu còn tác dụng gì.
Chả hiểu sao nhưng trong lòng tôi lại khó chịu vô cùng. Cuối cùng thì tôi cũng chỉ đơn giản là một quân cờ trong ván cờ của họ. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía biển ở đằng xa.
Thật không ngờ vị đại hoàng tử mà tôi mất công tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là anh trai mình. Tôi bỗng nhớ lại biểu cảm kiếp trước của bố mẹ, hoá ra họ đã biết việc này sẽ xảy ra nên mới bình tĩnh khi nghe tin anh tôi phản động. Tin tức đó chỉ đơn giản là để che đậy đi mục đích thật sự là dành lại quyền thừa kế vốn có của anh trai. Hiện tại anh ấy đã tự lộ diện rồi, mọi chuyện sau này có thể sẽ dễ dàng cứu vấn hơn.
Nghĩ lại thì hoàng thái tử luôn muốn diệt Hứa gia có lẽ cũng là vì lý do này đi, hắn cũng biết anh mình là hoàng thái tử. Cử Mục Ý và Hứa Quân Dục đi cũng chỉ là để theo dõi anh trai. Chỉ có tôi là kẻ ngốc không biết gì
Nếu mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp như này thì tôi cũng không cần ở lại đây nữa. Tôi sẽ rời khỏi đây và đến một nơi thật xa, không phải lo phiền muộn gì, và là để chăm lo cho đứa trẻ trong bụng.
"Đi thôi Hứa Thần, từ giờ mày có thể làm lại một cuộc sống mới rồi.
Khi tôi vừa chuẩn bị rời đi bỗng có một bóng đen từ phía sau bịt lấy miệng tôi. Trước mắt bỗng dần dần mờ đi, không ổn rồi đây là thuốc mê. Tôi chống trả đánh lại tên phía sau thế nhưng vừa đi được hai ba bước lại bị hai tên khác bắt lấy. Nhìn bộ đồng phục bọn chúng mặc đây chả phải là của quân đội hoàng gia sao? Chẳng lẽ là hoàng thái tử muốn tới bắt mình.
Y thức tôi dần dần tắt, không thể kịp suy nghĩ thêm. Trước khi ngất tôi vẫn còn có thể nghe rõ thấy họ nói chuyện với nhau.
"Vâng, thưa điện hạ, chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài ngay, hoàng hậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]