Nhớ lại khoảng thời gian khi bị bắt giam, tôi ở trong đấy hoàn toàn đầy đủ tiện nghi. Từ phòng tắm, tivi, giường ngủ, đồ ăn còn được phục vụ tân miệng.
“Nói thật nha anh bạn, giờ đế quốc đã phát triển rất hiện đại rồi, nhà tù cũng được cải tiến rất tốt, tin tôi thử đi. Chỉ một lần thôi là anh không muốn ra.”
Mấy tên quân binh cùng kẻ phạm tội đứng đơ người ra sau khi nghe tôi nói. Nhìn bộ mặt bọn họ trông cứ như thể không tin nổi những gì vừa nghe thấy.
Tên tội phạm nghiên răng siết chặt cổ tôi gào ầm lên.
“Im đi!!! Tên nhãi này mày còn nói thêm một câu nữa tao cho mày đi chầu trời ngay!!”
Hắn đưa con dao dí sát vào cổ tôi, trên da cổ liền rỉ ra ít máu.
Nhân lúc hắn phân tâm tôi siết chặt cánh tay đang cầm dao của gã, rồi quật hắn lăn ra đất ngay lập tức.
Nhìn kẻ đang nằm dưới đất há hốc mồm nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng nhếch mép.
“Xin lỗi anh bạn nha, tôi còn muốn sống lâu lắm. Anh không đưa tiễn tôi được đâu.”
Tên tội phạm bị quân binh cưỡng chế đưa đi, tôi nghĩ là xong việc rồi nhưng lại bị họ gọi đi với yêu cầu là lấy lời khai.
Phiền phức thật.
Tạm thời cứ nhắn một tin báo cho Minh Dương trước không lại khiến Kai lo lắng thì rắc rối lắm.
Nhìn các quân sĩ cứ đi qua đi lại ở phòng thẩm vấn, tôi chán chường nhìn lên trần nhà màu trắng. Bao giờ mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571678/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.