“Không cần, cậu đi ra ngoài đi.”
Cậu nhóc beta nghe vậy thì ngượng ngùng rời đi.
Gương mặt cậu ta hôm nay cũng lại đỏ ửng. Tên nhóc này chắc không phải bị ốm đi.
Hiện giờ tôi cũng không có tâm trạng ăn. Tôi định xuống giường, chân chỉ mới chạm đất. Cơ thể tôi đã không thể giữ được cân bằng ngã xuống.
“Shhhh, đau quá!!”
Hai chân tôi run run, mềm nhũn không tài nào đứng lên nổi. Tôi chỉ có thể vịn vào bàn, lấy chiếc điện thoại đang sạc pin của mình.
Có rất nhiều tin nhắn gửi đến cho tôi như là của Mục Ý, bố mẹ và cả một số lạ. Tôi trả lời từng người một, đến khi đọc tin nhắn của người lạ.
“12 giờ tối ngày 25/6/xxxx.”
Đây là lời nhắn à?
Này rất có thể là của đại hoàng tử.
Từ đây đến hôm đó chỉ còn vài ngày thôi. Hoàng thái tử đến đây hình như cũng trùng vào ngày hôm đó.
Xem ra sắp tới bận lắm đây.
Do tính chất công việc với việc của đại hoàng tử tôi cũng dần quên đi chuyện kia.
“Tất cả nghiêm.”
Cuối cùng ngày này cũng tới. Ngày mà hoàng thái tử tới.
“ Kính chào hoàng thái tử.”
Hoàng thái tử từ từ bước từ trong xe ra. Mái tóc màu vàng óng ả cùng đôi mắt đỏ au như viên ruby. Gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn đáng yêu đủ để làm siêu lòng tất cả alpha ở đây.
Đám alpha như thấy được vàng bạc châu báu cứ nhìn chăm chăm vào hoàng thái tử.
Nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571650/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.