Cái bản mặt khó chịu không làm được gì của cậu ta khiến tôi hả hê vô cùng.
“Phải rồi Tiểu Thần. Mục Ý đâu, sao em ấy không ở nhà chăm sóc em.”
“Mục Ý có việc bận ở Mục gia. Nên tạm thời không ở đây một thời gian. “
“Vậy sao, như thế thì sẽ bất tiện cho em lắm đấy Hứa Thần.”
Bất tiện? Thật ra thì so với việc ở cùng Mục Ý thì chuyện như này tôi thấy ổn hơn.
“Hay là để em tới chăm sóc anh, à không nhị thiếu gia.”
Hứa Quân Dục muốn chăm sóc tôi? Lời từ chối vốn đã đến bên môi. Nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn của cậu ta một ý tưởng táo bạo loé lên trong đầu tôi.
Hay là để hắn ở đây tôi có thể theo dõi hành vi của hắn trong thời gian này. Hơn nữa biết đâu tôi lại tìm ra được một ít manh mối về đại hoàng tử thì sao?
Điều này quả thật không tồi, khoé miệng tôi tôi cong lên.
“Được thôi, như cậu muốn.”
“Vâng nhị thiếu gia.”
Mới vừa lúc nãy mặt còn khó chịu vì bị tôi cấm gọi anh giờ lại phấn khởi như thế khi được tôi cho phép. Hứa Quân Dục tôi thực sự rất tò mò rốt cuộc cậu đang muốn làm gì. Mục đích của cậu là gì?
Nếu tìm ra được ý định của Hứa Quân Dục bài toán giải quyết vấn nạn tru di tam tộc của gia tộc tôi sẽ dễ dàng được giải quyết hơn.
Tạm thời gác bỏ cái cảm giác khó chịu khi ở cạnh Hứa Quân Dục đi. Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571633/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.