Tôi còn chưa dứt câu đã có tiếng súng nổ. Quản gia Mắc hộc máu, cả người ông đổ gục lên người tôi. Nhìn máu đang không ngừng chảy ở vị trí tim của ông, tôi chết cứng người lại.
“Không, không được quản gia Mặc!!!”
Tôi đưa tay lên mũi ông, nơi đó không còn hơi thở của sự sống nữa rồi.
“Quản gia Mặc, quản gia Mặc!!! Ông mau tỉnh lại đi!!! Quản gia Mặc!!”
Không, không thể, nếu ông chết đi thì còn ai ở cạnh tôi nữa.
“Aaaaaaaa!!!! KHÔNG!!!”
“Hứa Thần, anh không biết là việc chạy trốn có thể sẽ bị phạt tù giam sao?”
Hứa Quân Dục thong thả đi đến hắn dí đầu súng vào trán tôi.
“Rồi giờ đến lượt anh rồi đó Hứa Thần. Nếu anh chịu ngoan ngoãn ở trong căn phòng kia thì có phải hay không.”
Hắn dùng một tay kéo tay cả người tôi lên, tay còn lại vẫn luôn dí súng vào trán tôi.
“Giờ thì mau đi theo tôi, nếu anh hiểu chuyện đi theo tôi thì tôi sẽ không giết anh.”
“Ha, giết tôi?”
Tôi gạt phăng cánh tay hắn ra, cánh tay đang cầm súng của hắn bị tôi cướp lấy.
“Người lấy mạng tôi chỉ có thể là tôi thôi.”
Tôi từ từ lùi lại ra phía sau, nhìn sắc mặt hoảng hốt của Hứa Quân Dục khiến cho tôi thích thú. Hiếm khi tôi mới được nhìn thấy biểu cảm này của hắn.
“Anh Thần, anh làm gì vậy? Anh mau bỏ súng xuống mau.”
“Sao thế không phải cậu muốn tôi chết sao?”
“Không phải, ý em không là vậy.”
Hứa Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571623/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.