Lâm Vĩnh Gia bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, sáng tinh mơ ngày thứ ba Lâm Vĩnh Gia đã khỏe khoắn đứng ở vườn nhà Mục Cao Cách hấp thụ không khí trong lành.
“Em với ốm đau của em đều như nhau là Bé Gây Rối, chính là tới để làm anh vất vả đây mà." Mục Cao Cách vừa thắt cà vạt vừa nói chuyện với Lâm Vĩnh Gia.
Vì để tiện thắt cà vạt Mục Cao Cách hơi ngẩng đầu lên, tư thế này khiến anh có vẻ hơi ngạo mạn, hơn nữa tây trang mang thuộc tính mang cấm dục, nhìn Mục Cao Cách như vậy làm Lâm Vĩnh Gia chân mềm xỉu hết cả lên.
Cậu nhảy nhót chạy tới ôm lấy Mục Cao Cách, ghé đến bên tai anh nhẹ giọng nói: “Buổi tối anh mặc như vậy, em làm bé thư ký của anh được không?”
Mục Cao Cách nghe hiểu ám chỉ của Lâm Vĩnh Gia, bệnh vừa hết mà đã lẳng lơ thế rồi, anh duỗi tay nhéo cái mông vểnh của Lâm Vĩnh Gia một chút: “Đừng nhắc đến thư ký, anh chỉ liên tưởng đến Đinh Cảnh.”
Tưởng tượng đến gương mặt của Đinh Cảnh, Lâm Vĩnh Gia tức khắc cảm thấy mất hứng, cánh tay đang ôm tay Mục Cao Cách cũng buông lỏng ra: “Quên đi, em sẽ nghĩ ra cách chơi mới, anh đi làm đi nhaaa."
Nhìn sắc mặt trong nháy mắt thay đổi của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách cực kỳ bất đắc dĩ: “Vậy em từ từ nghĩ đi, bao giờ rảnh thì đi mua một bộ chính trang, qua một thời gian nữa em cùng anh tham dự tiệc tối của Đoạn gia.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ba-tong-va-tieu-yeu-tinh-cua-anh/3510824/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.