Chương trước
Chương sau
Lời này của Hạ Cẩm Thiên vừa nói xong, liền cảm nhận được không khí trong phòng thay đổi.
Lục Bạch mang theo ý cười trên mặt, còn có Hạ phu nhân, cha Hạ cùng quản gia nhìn lén ngoài cửa đều làm Hạ Cẩm Thiên cảm nhận được một loại vui sướng nói không nên lời.
Tuy rằng anh rất muốn ở thời điểm này ôm lấy Lục Bạch rồi dùng sức hôn môi cậu. Nhưng so với tiếp xúc thân thể, loại linh hồn hòa nhập với nhau cùng sự chúc phúc của người nhà càng làm cho Hạ Cẩm Thiên cảm thấy hạnh phúc, cũng càng làm cho anh cảm thấy mỹ mãn.
Anh và Lục Bạch đều cùng cầu hôn đối phương một lần.
Anh hứa hẹn trước mặt cha mẹ của Lục Bạch, nói về sau nhất định sẽ yêu thương Lục Bạch thật tốt. Còn Lục Bạch thì ở trước mặt cha mẹ của Hạ Cẩm Thiên đáp lại, nói cậu nhất định sẽ không phụ lòng tình ý bao lâu nay của Hạ Cẩm Thiên.
Mà tương lai càng thêm thân mật của bọn họ cũng theo đó bắt đầu.
Hạ Cẩm Thiên cầm tay Lục Bạch, kiềm chế mà hôn hôn đôi mắt cậu.
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn anh, cười nói "Một lần cuối cùng."
"Anh biết, ba mẹ đều đang ở bên ngoài, kiềm chế."
Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch nhìn nhau cười, đối diện trong mắt chỉ có hạnh phúc tràn đầy.
Ngoài cửa, Hạ phu nhân và cha Hạ liếc nhìn nhau, trên mặt cũng đều là tươi cười vừa lòng.
Hai đứa nhỏ này vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là đến được với nhau.
Cầu hôn thành công, kế tiếp chính là hôn lễ.
Thời điểm Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch đính hôn, nghi lễ vô cùng qua loa, thậm chí ngay cả người nhà cũng đều không có tham dự. Cho nên lần tổ chức lễ kết hôn này, Hạ phu nhân dốc hết sức lực muốn làm lớn một trận.
Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch hiểu rõ ý tứ của Hạ phu nhân, hơn nữa kỳ thật chính bọn họ cũng có vài phần muốn làm lớn.
Dù sao cho dù ngày thường bọn họ đều không phải người thích khoe khoang, nhưng rốt cuộc đợi lâu như vậy cũng gấp không chờ nổi muốn dùng một buổi lễ long trọng để bổ khuyết lại những tiếc nuối cần phải kiềm chế trong quá khứ, làm cho tình cảm của bọn họ trở nên viên mãn.
Vì thế, bọn họ gần như sau khi ăn xong liền bắt đầu thương lượng lịch trình đại khái của hôn lễ.
Từ chuẩn bị lễ phục trình diện đến ngày lãnh giấy kết hôn, thậm chí lựa chọn khách mời trong công ty cũng đều cần phải bàn bạc thật kỹ càng.
Chờ đến lúc nghiên cứu không sai biệt lắm, Hạ Cẩm Thiên vừa nhìn thời gian cũng đã tới 10 giờ tối.
Vì thế dứt khoát cùng Lục Bạch lên lầu đi ngủ.
Hai người vào phòng ngủ, Lục Bạch đi tắm rửa trước, Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn cảm thấy Lục Bạch tựa hồ đang tính toán gì đó, nhưng mà cảm giác hưng phấn vì sắp kết hôn làm anh xem nhẹ rất nhiều chi tiết.
Chờ đến lúc Lục Bạch tắm xong ra ngoài, Hạ Cẩm Thiên liền thuận thế mang theo áo ngủ đi vào tắm rửa.
Thời gian Hạ Cẩm Thiên tiêu phí ở nơi này cũng không nhiều, dù sao anh cũng đã gấp không chờ nổi muốn ôm Lục Bạch của anh một cái thật chặt.
Nhưng mà lúc anh từ phòng tắm đi ra lại không có thấy thân ảnh của Lục Bạch ở trên giường. Cẩn thận nghe thử, dường như có âm thanh thay quần áo truyền đến từ phòng để đồ.
Vì thế anh đi đến phòng để quần áo, đẩy cửa ra, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Hóa ra âm thanh thay quần áo vừa rồi là Lục Bạch đang mang võ trang ở trên eo.
Trong thời gian Hạ Cẩm Thiên tắm rửa, Lục Bạch vào phòng để quần áo thay một thân quân trang.
Cùng quân trang ở thế giới thứ ba giống nhau như đúc, chắc là do Lục Bạch đặt làm riêng.
Ngay cả vòng cách ly trên cổ Lục Bạch cũng giống như đúc với vòng cách ly của Omega trong thế giới thứ ba.
Hạ Cẩm Thiên không có đi lên phía trước, mà là đứng ở tại chỗ.
Lục Bạch đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn.

"Anh còn cho rằng cầu hôn chính là kết thúc."
Lục Bạch giơ tay ôm cổ Hạ Cẩm Thiên "Cho nên học trưởng không muốn buổi tối hôm nay phát sinh chút chuyện gì sao?"
Lục Bạch chính là cố ý, cậu lôi kéo tay của Hạ Cẩm Thiên ấn ở trên bụng nhỏ của mình, ghé vào bên tai Hạ Cẩm Thiên nhẹ giọng nói "Em gần đây có luyện tập, học trưởng muốn tự mình sờ thử hay không?"
Lục Bạch vẫn luôn không phải loại hình hiện rõ lên cơ bắp, nhưng lúc đụng vào lại là một loại cảm giác khác. Dưới bàn da bóng loáng là cơ bắp tinh xảo, làm người dễ như trở bàn tay có thể liên tưởng đến thời điểm đi vào sẽ có độ cong làm người ta ý loạn tình mê như thế nào.
Hô hấp của Hạ Cẩm Thiên trở nên nặng nề, bàn tay đặt ở trên eo Lục Bạch cũng dần dần có động tác.
Lục Bạch đẩy Hạ Cẩm Thiên về phía sau, thẳng đến khi đẩy ngã anh lên trên giường, chính mình cũng leo lên, cúi đầu hôn môi Hạ Cẩm Thiên.
Lúc này đây, nụ hôn của hai người đã hoàn toàn buông thả, không chỉ đại diện cho tình ý miên man của hai người, mà càng là đại diện cho dục vọng nguyên thủy nhất, cũng là sự khát vọng đối với thân thể lẫn nhau.
"Đây là đêm tân hôn của chúng ta sao?" Hạ Cẩm Thiên mạnh mẽ giữ vững lý trí của chính mình.
Lục Bạch cắn môi Hạ Cẩm Thiên "Đương nhiên.......là đêm tân hôn!"
Lục Bạch từ lúc bắt đầu đã tính toán tốt, muốn ở trong đêm nay cùng Hạ Cẩm Thiên hoàn hoàn toàn toàn có được lẫn nhau. Thậm chí suy xét đến thể lực chênh lệch của đôi bên, Lục Bạch còn đi tìm huấn luyện viên tập thể hình một thời gian, ít nhất trong tình huống hiện tại cậu vô cùng tự tin.
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ba chữ "đêm tân hôn" này phảng phất như mở ra chốt an toàn mà Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn đè nén.
Lục Bạch không kịp bắt đầu khống chế quyền chủ động cũng đã hoàn toàn mất đi tiên cơ.
Thế công của Hạ Cẩm Thiên nhanh chóng lại mãnh liệt, chờ đến thời điểm vòng cách ly trên cổ bị mở ra ném sang một bên, Lục Bạch rốt cuộc cũng từ trong thở dốc mãnh liệt tìm lại được một tia thanh tỉnh, theo bản năng hỏi Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng? Anh muốn làm gì?"
Gần như là một câu hỏi ngây thơ làm Hạ Cẩm Thiên nhịn không được bật cười, anh vùi đầu ở sau cổ của Lục Bạch, ở nơi nào đó để lại một cái hôn, cố ý hỏi lại Lục Bạch "Em cảm thấy anh muốn làm cái gì?"
Lục Bạch bị hôn đến mơ mơ màng màng, trong lúc nhất thời đầu óc có chút xoay chuyển không kịp, chỉ là bản năng cảm thấy vị trí của hai người có chỗ không thích hợp.
Chờ đến nháy mắt khi bị Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn chiếm hữu, cậu mới phản ứng lại rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
"Không phải nói học trưởng gả cho em sao?" Lục Bạch nhớ tới tính toán lúc trước của chính mình.
Hạ Cẩm Thiên cười trêu cậu "Không phải chính em đưa tới cửa sao?"
"........" Lục Bạch còn chưa có hiểu rõ lắm.
Hạ Cẩm Thiên cắn sau cổ cậu "Nhớ rõ không? Ở thế giới ABO, đêm tân hôn Alpha sẽ đánh dấu Omage của hắn."
"Hiện tại chính là đêm tân hôn của chúng ta, mà anh, muốn đánh dấu người yêu của mình."
"........" Lục Bạch tức khắc hiểu ra toàn bộ, nhưng ngay sau đó cậu còn chưa kịp nghĩ lại đã rơi vào sự kiềm diễm mà Hạ Cẩm Thiên chế tạo vì cậu.
Một đên triền miên.
Ngay hôm sau Lục Bạch chung quy vẫn là dậy muộn.
Chờ thời điểm cậu mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là cảm giác nhức mỏi trên người, cùng sự không khỏe mơ hồ. Hạ Cẩm Thiên cố kỵ thân thể của Lục Bạch, vẫn là biết điều mà thu liễm. Nhưng Lục Bạch vẫn là có chút dậy không nổi.
Chỉ là ngoài dự đoán chính là, Hạ Cẩm Thiên thế nhưng cũng ít có hôm không dậy sớm.
Thậm chí ngay cả áo ngủ anh cũng không có thay, nhàn nhã dựa vào bên người Lục Bạch lật xem quyển sách trong tay.
Thấy Lục Bạch tỉnh dậy, Hạ Cẩm Thiên duỗi tay ôm cậu vào trong lòng, thuận tiện hôn một cái.
"Có ổn không?"
"Không có việc gì." Lục Bạch vẫn có chút mệt, thay đổi một tư thế thoải mái rồi lại nhắm mắt nằm trong lòng Hạ Cẩm Thiên.
Vốn dĩ dựa theo thiếu kế ban đầu của Lục Bạch, sáng sớm sẽ có một ít tiết mục nhỏ. Nhưng mà hành động vào sáng sớm hôm nay của Hạ Cẩm Thiên khiến cho Lục Bạch hiểu ra, cậu đã không cần phải làm gì cả, học trưởng của cậu có thể hoàn toàn hiểu được ý tứ mà cậu muốn truyền đạt.

Buổi sáng sớm này là cảnh tượng thời điểm bọn họ mới gặp nhau ở thế giới thứ năm, cũng là lời mà Hạ Cẩm Thiên biến thành ảo giác không có cách nào nói ra với Lục Bạch.
Anh muốn nói "A Bạch, anh hy vọng mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là em."
Bọn họ kết hôn, về sau mỗi ngày chỉ cần Hạ Cẩm Thiên mở mắt ra, Lục Bạch liền sẽ ở trong lòng anh.
Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.
Hạ Cẩm Thiên ôm chặt lấy Lục Bạch, ý cười trên mặt rõ ràng mà ôn nhu. Mà Lục Bạch trong lòng anh thì ngủ đến vô cùng an ổn.
Những ngày tháng nay đây mai đó ấy, bắt đầu từ thời khắc này chân chính biến thành quá khứ không cần nhớ lại.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đều vội đến muốn mạng.
Suy xét đến việc vợ chồng son mới cưới sau lễ kết hôn, Hạ phu nhân săn sóc đến nỗi chuẩn bị cho bọn họ một chỗ ở mới. Một cái chung cư cao cấp, ở khu vực trung tâm, trang hoàng vô cùng ấm áp. Cho dù là Hạ Cẩm Thiên đi thị cục, hay là Lục Bạch đi công ty đều rất thuận tiện.
Ngày thường người giúp việc sẽ quét tước đúng giờ, còn về phần ăn uống, đầu bép cũng có thể mỗi ngày đi qua chuẩn bị trước.
Mà những cái đó chỉ là một phần sau kết hôn, chuyện chuẩn bị cho lễ kết hôn mới là rườm rà và phiền toái nhất.
Ảnh cưới phải chụp rất lâu.
Làm đến cuối cùng, ngay cả Hạ Cẩm Thiên cũng đều cảm thấy mỏi mệt không biết làm sao, càng miễn bàn đến Lục Bạch. Cơ hồ vừa nghỉ quay chụp cậu liền dựa vào trong lòng Hạ Cẩm Thiên ngủ mất.
Nhưng mà vất vả như vậy cũng không uổng phí. Thời điểm hai người nhìn thấy ảnh chụp cũng khó tránh khỏi kinh ngạc một phen.
Ngay cả Hạ lão gia còn không nhịn được mà khen ngợi, nói phải lấy một bức rồi treo trong phòng ngủ ở nhà cũ của bọn họ.
Cứ như vậy, bận bận rộn rộn hai ba tháng, lễ kết hôn cuối cùng đã đến.
Có thể nói là lễ kết hôn thế kỷ oanh động cả nước, thời điểm Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch trao đổi nhẫn cưới, tin tức về lễ kết hôn thế kỷ của hai người bọn họ cũng xuất hiện ở trên hot search.
Mà càng thêm làm người ta bàn tán say sưa còn là câu chuyện một đường đi tới mối quan hệ hiện tại của Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên.
Từ mồi nhử đến bạn đời, Lục Bạch cuối cùng trở thành tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh của Hạ Cẩm Thiên. Cũng rốt cuộc tìm được nơi dừng chân thuộc về cậu, để cậu không còn tịch mịch cũng như không còn phiên bạc không nơi nương tựa nữa.
Mà người biết được đoạn tình cảm này của bọn họ cũng đều sẽ trở thành nhân chứng cho bọn họ. Chứng kiến tình yêu không bao giờ mất đi và vĩnh hằng ấy.
Hiện trường hôn lễ, Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đi kính rượu từng bàn một.
Chờ đến thời điểm buổi tối tan cuộc, hai người đều có men say.
Khó được lúc không có quay về nhà cũ Hạ gia, hai người trở về căn nhà lúc trước Hạ phu nhân đã chuẩn bị cho bọn họ sống một mình.
Hạ Cẩm Thiên dỗ Lục Bạch đi tắm xong, sau đó lại pha cho cậu một ly sữa bò nóng, để cậu uống miễn cho ngày hôm sau dạ dày không thoải mái.
Lục Bạch đã mệt tới cực điểm, ngay cả đôi mắt cũng đều không mở ra được. Hoàn toàn để Hạ Cẩm Thiên đùa nghịch chính mình, rồi lại nhịn không được cùng anh nói chuyện.
"Học trưởng, cứ như vậy ngủ có phải quá không có cảm giác nghi thức không?"
Hạ Cẩm Thiên bị câu nói ngây ngô không suy nghĩ của cậu chọc cười "Vậy em nói xem chúng ta nên làm cái gì?"
"Vâng......." Lục Bạch đúng thật là rất nghiêm túc mà suy nghĩ, kết quả phát hiện mặc kệ là làm cái gì kỳ thật đều cực kỳ tiêu hao thể lực, cuối cùng không thể không thừa nhận bản thân trong thời gian ngắn ôm chân Phật luyện tập thể hình quá mức râu ria lằng nhằng.
Ở trên chiến trường đao thật kiếm thật hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì, còn không bằng trực tiếp nằm yên ngủ.
Dù sao bọn họ đã kết hôn. Tựa như lúc trước cậu từ chối Hạ Cẩm Thiên, thời điểm trả lời Hạ Cẩm Thiên đã nói với anh "Học trưởng, rất xin lỗi".
Tương lai bọn họ còn dài.
Cho dù là loại hàm nghĩa nào, thời gian tương lai của bọn họ đều còn rất dài, rất dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.