Lời này của Hạ Cẩm Thiên vừa nói xong, liền cảm nhận được không khí trong phòng thay đổi.
Lục Bạch mang theo ý cười trên mặt, còn có Hạ phu nhân, cha Hạ cùng quản gia nhìn lén ngoài cửa đều làm Hạ Cẩm Thiên cảm nhận được một loại vui sướng nói không nên lời.
Tuy rằng anh rất muốn ở thời điểm này ôm lấy Lục Bạch rồi dùng sức hôn môi cậu. Nhưng so với tiếp xúc thân thể, loại linh hồn hòa nhập với nhau cùng sự chúc phúc của người nhà càng làm cho Hạ Cẩm Thiên cảm thấy hạnh phúc, cũng càng làm cho anh cảm thấy mỹ mãn.
Anh và Lục Bạch đều cùng cầu hôn đối phương một lần.
Anh hứa hẹn trước mặt cha mẹ của Lục Bạch, nói về sau nhất định sẽ yêu thương Lục Bạch thật tốt. Còn Lục Bạch thì ở trước mặt cha mẹ của Hạ Cẩm Thiên đáp lại, nói cậu nhất định sẽ không phụ lòng tình ý bao lâu nay của Hạ Cẩm Thiên.
Mà tương lai càng thêm thân mật của bọn họ cũng theo đó bắt đầu.
Hạ Cẩm Thiên cầm tay Lục Bạch, kiềm chế mà hôn hôn đôi mắt cậu.
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn anh, cười nói "Một lần cuối cùng."
"Anh biết, ba mẹ đều đang ở bên ngoài, kiềm chế."
Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch nhìn nhau cười, đối diện trong mắt chỉ có hạnh phúc tràn đầy.
Ngoài cửa, Hạ phu nhân và cha Hạ liếc nhìn nhau, trên mặt cũng đều là tươi cười vừa lòng.
Hai đứa nhỏ này vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là đến được với nhau.
Cầu hôn thành công, kế tiếp chính là hôn lễ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281564/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.