"Yên tâm, hắn chạy không được!" Gần hai năm sau khi Lục Bạch gặp tai nạn xe cộ, Hạ Cẩm Thiên men theo manh mối bí ẩn Lục Bạch lưu lại năm đó đem chuyện nơi này tra tương đối cẩn thận.
Nguyên nhân duy nhất không có cách nào định tội được bọn chúng chính là bởi vì khuyết thiếu chứng cứ trong tay Lục Bạch.
Mà năm đó cảnh sát trong một năm lẻ chín tháng kia, không phải chưa từng nghĩ tới việc phái người khác đi, nhưng mà theo ký ức của Hạ Cẩm Thiên mở ra càng nhiều, anh lại càng rõ ràng mục đích tồn tại của Lục Bạch.
Anh là vì cân bằng dục vọng tham lam của Chủ Thần, không cho thế giới nhỏ hoàn toàn mất khống chế mới có thể tồn tại. Nhưng Lục Bạch lại là người chân chính có thể chặt đứt râu ria của Chủ Thần, làm hắn tự nhận lấy hậu quả xấu.
Cho nên Hạ Cẩm Thiên tin tưởng vững chắc một chuyện, chỉ cần Lục Bạch trở về, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Còn có thể kiên trì không?" Hạ Cẩm Thiên sờ sờ đầu Lục Bạch, nhìn kỹ sắc mặt của cậu, vẫn là bộ dạng tái nhợt bệnh trạng như cũ.
Lục Bạch duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Cẩm Thiên, nhắm mắt nói "Học trưởng mang em đi. Tới nơi thì gọi em dậy nhé."
"Ừm, được." Hạ Cẩm Thiên nghĩ nghĩ, kêu thuộc hạ thuê một chiếc xe lăn tới đây. Chính mình thì giúp Lục Bạch mặc áo khoác.
Chờ thời điểm rời khỏi bệnh viện, Lục Bạch đã bị Hạ Cẩm Thiên bao thành một cái bánh bao mềm như bông.
Lục Bạch ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281549/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.