"Đậu má đậu má đậu má!!!" Hệ thống sợ Lục Bạch còn ngủ, cho nên liên tục thét chói tai.
Lục Bạch không tỉnh táo cũng bị nó đánh thức, cười an ủi một câu "Không có việc gì, nơi này cũng không phải sân nhà của ta."
Quả nhiên, Lục Bạch vẫn không nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng chưa kịp mở, Cung Vân Triết đã thuận thế ngồi ở bên mép giường, ôm Lục Bạch vào trong lòng.
Bản thân hắn chính là bác sĩ, dễ như trở bàn tay giúp Lục Bạch gỡ xuống mấy cây châm đã đâm xuống, sau đó từng chút từng chút kiểm tra tình huống thân thể của Lục Bạch.
Ước chừng qua một lúc lâu hắn mới thở dài, giống như là luyến tiếc đặt tay ở trên cổ Lục Bạch nói một câu "Quá gầy."
Hệ thống: "Nếu không phải bộ dạng của hắn giống như là muốn bóp chết ngươi, ta còn thật sự tin rằng hắn thâm tình chân thành đấy."
Lục Bạch thấp giọng cười một tiếng, như là đang hưởng ứng với câu mắng chửi của hệ thống. Sau đó cậu thong thả ung dung mở mắt ra, khiêu khích liếc nhìn Cung Vân Triết một cái.
Phảng phất như đang hỏi hắn "Anh là muốn bóp chết tôi sao?"
Cung Vân Triết lại dừng tay lại, ôm Lục Bạch vào trong lòng mình.
"Tôi nơi nào nỡ chứ?" Cung Vân Triết dừng một chút "Không, phải nói là tôi nào dám. Nếu em thật sự xảy ra chuyện không hay nào, chỉ sợ mấy người kia sẽ cùng tôi liều mạng."
"A Bạch, tận đến ngày đó em xảy ra chuyện tôi mới biết được lá gan của em lớn như vậy. Mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281546/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.