Lời gào rống có thể so với lên án này nháy mắt làm cho những người trong phòng đều trở nên an tĩnh.
Mẹ của nam sinh vốn dĩ còn đang trách cứ nháy mắt lệ rơi đầy mặt. Mà cha của nam sinh cũng giống vậy trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, bọn họ có tư cách gì trách cứ con trai của mình? Con cái là tấm gương phản chiếu phụ huynh, chiếu xạ ra tới là bộ dạng thường thấy nhất của cha mẹ.
Bọn họ coi thường bạo lực học đường mà con trai phải chịu, cũng tương đương với việc cam chịu để con trai sau này trở nên lạnh nhạt thờ ơ với việc người khác bị bạo lực học đường.
Là bọn họ sai, tất cả đều bắt đầu từ sự trầm mặc của bọn họ.
Giáo viên phụ trách điều tra lấy được bằng chứng cái gì cũng chưa nói. Cuối cùng, chờ sau khi cảm xúc của ba người đều hòa hoãn xuống, bà rốt cuộc vẫn là hỏi lại đề tài lúc đầu.
"Cho nên em rốt cuộc có làm những việc đó hay không?"
Nam sinh đã tự mình sa ngã, gã trở lại trong phòng, cầm một kiện quần áo nắm ở trước mặt giáo viên, mặt trên lây dính không ít vết máu. Nghĩ cũng biết, là của Lục Bạch.
"Là em đem cậu ta nhốt vào thùng gỗ đấy. Hiện tại cậu ta muốn thế nào? Muốn tố cáo em sao?" Biểu tình trên mặt nam sinh vô cùng lạnh nhạt "Mặc kệ cậu ta vậy! Dù sao em cũng chịu đủ rồi! Trường học có thể thay đổi cái gì chứ? Đọc nhiều sách cũng chẳng giúp ích gì được, vận mệnh của con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281541/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.