Nguyên nhân gây ra rất đơn giản, là một lần báo án từ một tuần trước của Lục Bạch. Lúc ấy nháo thật sự rất lớn, Lục Bạch bởi vì vết thương ở xương sườn cùng trên đầu phải vào bệnh viện ở suốt một tuần. Lúc ấy người ở Cục Cảnh Sát đi xem Lục Bạch kỳ thật còn có Lục Tây. Lục Bạch chịu đựng không nổi, cho nên Lục Tây còn đỡ cậu một phen. Lúc ấy Lục Bạch đối với vị cảnh sát trẻ tuổi lạ mặt này rất có hảo cảm. Còn bởi vì lúc ấy gã đỏ vành mắt cùng với cổ vũ cho chính mình mà cảm động. Dù sao, bất luận là nguyên nhân nào, huyết mạch giữa Lục Bạch và Lục Tây đều lưu trữ một phần máu tương đồng. Lục Tây gọi Lục Hoàn hai tiếng anh trai. Nhưng từ mặt huyết mạch mà nói, Lục Tây lại cũng là anh họ của Lục Bạch. Loại hảo cảm tự nhiên sinh ra do chịu ảnh hưởng bởi huyết mạch này, là dù như thế nào cũng không có cách tránh khỏi. Mà Lục Bạch đối với tình cảm gia đình có khát vọng từ lâu. Loại khát vọng này cũng không bởi vì chịu bạo lực lạnh từ gia đình suốt mười tám năm mà đình chỉ, ngược lại theo số tuổi thay đổi mà càng trầm trọng hơn. Nhưng thời điểm khi cậu một mình xuất viện về đến nhà, lại ở cửa phòng ngủ của cha mẹ nghe được đoạn đối thoại ngắn như này. "Khi nào để Lục Bạch cút đi? Lúc trước hiệp ước ghi rõ ràng, chúng ta nuôi nấng Lục Bạch đến 18 tuổi. Chờ khi nó có thể độc lập liền cho nó chút tiền, để nó rời đi. Còn lại tất cả đều không cần chúng ta quản." "Nhưng chúng ta cũng có thể dựa vào nó để kiếm chút tiền mà! Kỳ thật ngẫm lại, nuôi Lục Bạch cũng không uổng cái gì, còn có thể thường xuyên đòi được từ nhà chính Lục gia chút tiền." "Chỉ sợ về sau lại thêm rắc rối. Hôm nay tôi thấy Lục Tây." Từng câu từng chữ của cha mẹ nói đến rõ ràng, giống như cậu không phải con ruột của cái nhà này, giống như cậu sinh ra chính là một trận chê cười, giống như mẹ ruột cậu không rõ là ai, cha ruột lại đã sớm phát điên rồi, là một đứa con hoang hàng thật giá thật. Đương nhiên, chuyện nơi này có thật có giả. Nhưng hơn phân nữa cũng đã đủ để cho Lục Bạch hiểu rõ hiện trạng của mình rốt cuộc là cái dạng trường hợp xấu hổ gì. Bởi vậy, thời điểm lúc cậu không chịu nổi tông cửa xông ra ngoài cũng vô cùng im ắng, không có quấy rầy đến bất cứ ai. Mà thời điểm lại lần nữa bị bắt được, Lục Bạch cũng không có phản kháng. Bởi vì cậu đã không còn sức lực gì để phản kháng nữa. Thậm chí cậu còn cảm thấy, loại thời điểm này trên người có thể đau một chút cũng là chuyện tốt. Trong lòng vẫn luôn co rút đau đớn làm cậu ngay cả một chút sức lực cũng đều không có. Thẳng cho đến thời điểm những người kia bắt đầu muốn làm chuyện xấu xa hơn, chuẩn bị cho cậu dùng thuốc, Lục Bạch mới từ trong mơ màng hoàn hồn bừng tỉnh, cuống quýt muốn tự cứu lấy mình. Nhưng mà lúc này cũng đã muộn. Cậu chỉ kịp báo được địa chỉ liền vội vã cắt đứt cuộc gọi báo án. Sau khi điện thoại của cậu bị đập hư lần trước vẫn luôn khi nhạy khi không. Ở lúc báo án bị phát hiện, lại một lần nữa bị đám phú nhị đại này ném xuống đất, nghĩ cũng biết, hơn phân nửa là hoàn toàn không dùng được nữa rồi. Lục Bạch phản kháng rất mạnh mẽ, mãi cho đến cuối cùng cũng chưa từ bỏ giãy giũa. Thời điểm Lục Tây tiến vào, Lục Bạch tuy rằng bị người giấu ở tận sâu bên trong, nhưng cậu lại tràn ngập hy vọng. Cậu tận dụng hết sức lực hướng tới Lục Tây làm ra động tác cầu cứu, nhưng Lục Tây lại bởi vì một câu nói liền từ bỏ. "Không phải chứ ngài cảnh sát, chuyện trong nhà của chúng tôi mà ngài cũng muốn quản sao? Đây là một đứa em trai hoang không biết cố gắng của tôi. Mang theo mặt nạ là không muốn nhìn thấy gương mặt ghê tởm giống y chang mẹ nó của nó. Chúng tôi cũng không làm gì cả, chỉ đơn thuần là làm anh trai dạy dỗ lại nó một chút, cái này cũng không được sao?" Không, không phải như thế! Cậu mới không phải em trai của người này. Mau cứu em, anh, anh mau cứu em! Thời điểm trước khi chạy ra khỏi nhà, Lục Bạch đã nghe được câu nói của bọn họ, vị cảnh sát trẻ tuổi này thế nhưng là người của nhà chính Lục gia, cũng chính là cháu trai bên ngoại của cha ruột cậu, là anh họ của cậu. Bởi vậy Lục Bạch ngay lúc đó, sau khi chịu đựng đả kích nghiêm trọng như vậy, theo bản năng liền muốn nhận được từ trên người Lục Tây một tia ôn nhu. Cho dù cậu biết, chính mình chỉ là một đứa con hoang danh không chính ngôn không thuận. Nhưng cậu vẫn như cũ khát vọng nhận được một phần ấm áp từ gia đình không thuộc về mình. Cuộc sống chính là phải luôn hướng về phía ánh sáng, khát vọng tình cảm, đây là thiên tính không gì có thể lay chuyển, càng là khát vọng không có cách nào xóa mờ ở trong xương cốt. Nhưng mà Lục Tây lại đến kiểm tra cũng không kiểm tra, thuận miệng nói "Chú ý nặng nhẹ, giữa anh em cũng không thể quá mức mạnh bạo."
Tiếp theo, gã một bên lẩm bẩm "Con hoang đều là xứng đáng, loại tồn tại phá hoại gia đình người khác như này thì nên biến mất ", một bên rời khỏi phòng. Lục Bạch lúc ấy còn đang khát vọng chính mình được cứu, bị một câu này của gã hoàn toàn đẩy về phía sườn núi. Đúng vậy! Cậu chỉ là một đứa con hoang không có người thích. Người không có huyết mạch, đem cậu nuôi lớn cảm thấy cậu là một gánh nặng. Người có huyết mạch, chưa từng gặp qua cậu lại theo bản năng tràn ngập địch ý đối với cậu, trừ bỏ chửi rủa cũng chỉ còn lại có chửi bới. Người giống như cậu, cho dù chết cũng sẽ không có người vì cậu mà rơi lệ. Trong nháy mắt kia, Lục Bạch từ bỏ. Tùy tiện những người đó đối xử với cậu như thế nào, cậu cũng đều đã từ bỏ. Thậm chí cậu còn cảm thấy, bản thân mình có lẽ thật sự không nên sống ở trên thế gian này. Bởi vì không có người sẽ yêu thương cậu, ai cũng sẽ không thật sự yêu thương cậu! Hàn khí toát ra từ tảng băng trong lòng ép cho Lục Bạch cơ hồ muốn nôn ra, nhưng ánh mắt của cậu vẫn như cũ hung hăng mà dừng ở trên mặt Lục Tây. Cậu đang chất vấn Lục Tây "Ngày đó nếu anh nguyện ý, thì anh đã có thể cứu được tôi." "Không, tôi không biết đó là cậu......" Cả người Lục Tây đều mông lung. Lục Bạch thu hồi ký ức, Lục Tây lại làm sao không nhớ rõ sự tình cùng ngày? Ngày đó sau khi gã kiểm tra xong, thuận tay mang theo hai kẻ tái phạm. Hai người kia không dám bán đứng đám phú nhị đại đó, chỉ nói còn chưa có bắt đầu bán. Nhưng những phần thuốc kia căn bản đã thiếu mất một bộ phận nhỏ. Lúc ấy gã có thể truy hỏi, vì sao không hỏi? Thật sự là bởi kinh nghiệm không đủ sao? Không, là bởi vì gã đối với con hoang có thành kiến bí mật. Cả đời này của gã đều chặt chẽ mà nhớ rõ bản thân cùng mẹ bị tình nhân cùng đứa con hoang của cha gã hãm hại thê thảm đến cỡ nào. Những tiếng cười nhạo của người trong vòng đó, gã vẫn luôn chặt chẽ khắc ở trong trí nhớ. Năm đó sở dĩ gã tới gần Lục Hoàn, tất nhiên là vì sùng bái sự mạnh mẽ của Lục Hoàn, nhưng càng nhiều hơn lại là gã cảm thấy chính mình cùng Lục Hoàn đồng bệnh tương liên, đều là ngọn cải thìa nằm ở trung tâm đề tài còn muốn nỗ lực sống cho ngăn nắp khảng khái. Bởi vậy, thời điểm lúc ấy gã nghe nói người bị khi dễ là một đứa con hoang, gã cảm thấy đều là xứng đáng. Thậm chí còn cảm thấy rất thống khoái, nếu không phải gã bị Lục Hoàn nhìn, sau khi đắc thắng cũng muốn hung hăng mà dày vò một hồi đứa em trai hoang trong nhà mình như vậy. Hoàn toàn tưởng tượng không đến, người kia thế nhưng là Lục Bạch. "Rất xin lỗi, tôi, tôi không biết đó là cậu......" Lục Tây lẩm bẩm tự nói, như là đang xin lỗi, nhưng Lục Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra được, gã bất quá chỉ là đang dối trá tự an ủi chính mình. Lục Bạch đột nhiên duỗi tay cướp đi tập hồ sơ trong tay luật sư, mở ra túi chứa vật chứng án kiện trong đó, run rẩy tay xé mở, ném tới trước mặt Lục Tây. "Tất cả mọi người trên thế giới đều có thể nói tôi đê tiện, chỉ có Lục Tây anh là không xứng!" Trong ảnh chụp, mỗi một bức đều là những tư thế khó coi của Lục Bạch, mà trong ánh mắt trống rỗng của cậu, trừ bỏ sự chết lặng sau khi bị tác dụng của thuốc ăn mòn, chỉ còn lại là sự tuyệt vọng vô tận. "Cái này, khi nào?" Lục Tây cảm thấy bản thân đã không thể thở nổi. Lục Bạch khẽ cười "Ngay sau khi anh đi nha!" "Người báo án chính là tôi, khổ chủ ở ngay trước mắt, đáng tiếc ở trong mắt của Lục Tây anh, chỉ cần tôi là một đứa con hoang lai lịch không rõ, liền xứng đáng bị người khác bắt nạt, xứng đáng không có bất cứ lý do gì để phản kháng tư bản!"
"Không, lúc ấy tôi không biết." "Cho nên anh có thể khoác lên một thân quần áo đại diện cho công lý, kiên trì với cái chính nghĩa chó chết mà anh luôn tự hào đó à?" "Lục Tây, cút đi! Tôi nhìn anh chỉ cảm thấy ghê tởm." Lục Bạch có khúc mắc, những chuyện cậu đã trải qua trong thế giới hiện thực làm cậu đối với những sự vũ nhục thân thể đó vô cùng mẫn cảm. Ký ức hai đời của nguyên thân ùa vào não, mỗi một lần vũ nhục hàng thật giá thật Lục Bạch đều có thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, đồng thời không ngừng mà câu dẫn mở ra ký ức nguyên bản của cậu. Có trong nháy mắt như vậy, Lục Bạch gần như phân không rõ rốt cuộc là ai đang không ngừng thét chói tai phát tiết những tuyệt vọng đếm không hết đó. Là Lục Bạch không ngừng thừa nhận vũ nhục của những tên ở trong vòng phú nhị đại đó, hay là Lục Bạch trong thế giới hiện thực, trước bị đoạt đi quyền tự do, sau bị biến thành sủng vật luôn phải thuận theo, cuối cùng làm một món đồ mỹ lệ lăn lộn trong lòng bàn tay của những kẻ quyền quý khác nhau. Đặc biệt là đoạn ký ức Lục Bạch bị nhục nhã xâm phạm sau khi bị Địch Tuấn Thanh bắt được, trước khi Lục Lộc trọng sinh. Thân thể bị bắt mở ra đau đớn, mùi vị khiến người buồn nôn, còn có phản ứng không cách nào cự tuyệt của thân thể sau khi dược tính của thuốc xâm nhập thần kinh. Lục Bạch gần như mất khống chế phát ra một tiếng thở dốc thống khổ. Lục Hoàn muốn duỗi tay đem cậu ôm vào trong lồng ngực trấn an. Nhưng với cái họ Lục này, lại chú định anh không có cách nào chân chính ôm chặt lấy được Lục Bạch. Đúng vậy, anh không thể xem là đối tượng trả thù của Lục Bạch, thậm chí trong thế giới nguyên bản, anh đối với Lục Bạch mà nói, còn là sự tồn tại giống như chúa cứu thế. Nhưng chúa cứu thế tới muộn, chính là nước đổ khó hốt bị lẫn hạt cát không thể sạch trong bồn tắm. Cho dù không phải tốn công vô ích, nhưng rốt cuộc cũng thu về không được sự trong sạch ban đầu. Tựa như hiện tại, cho dù anh đang vì Lục Bạch mà đau lòng, lại cũng không có tư cách ôm lấy cậu. Anh là người cầm quyền hiện tại của Lục gia, cái thân phận này chính là nguyên nhân đầu tiên khiến Lục Bạch bị thương. Hệ thống đột nhiên hiểu rõ được sự tàn nhẫn của Chủ Thần. Hắn xét ở mặt công bằng, cho Lục Bạch một chỗ dựa là Lục gia. Nhưng trên đạo lý mà nói, lại khiến Lục Bạch không có cách nào thuận lợi dựa vào. Bởi vì cái chết của nguyên thân, cùng Lục gia có liên quan rất lớn. Nếu Lục Bạch không phá vỡ lỗ hổng trong trí nhớ của nguyên thân, như vậy Lục Bạch không có trả thù được Lục gia, chú định liền không có cách nào bình ổn được sự thù hận của nguyên thân, vì thế, Chủ Thần cũng có thể nhận về được linh hồn mỹ vị này, thông qua hấp thụ mà trở nên càng thêm lớn mạnh hơn. Nhưng nếu Lục Bạch phát hiện, cậu cuối cùng cũng không có cách nào thuận lợi dựa vào Lục Hoàn của thế giới này, thậm chí còn phải nhịn đau cùng Hạ Cẩm Thiên đường ai nấy đi, còn là không chết không dừng. Giãy giụa như vậy đối với linh hồn của Lục Bạch mà nói, là sự thương tổn gần như là hủy diệt. Càng khủng bố hơn chính là, Chủ Thần còn có ý đồ phá hủy hình tượng cứu rỗi của Lục Hoàn trong lòng Lục Bạch. Hắn làm Lục Hoàn có sai lầm, làm cho Lục Hoàn không còn hoàn mỹ không tì vết nữa, khiến Lục Bạch hận Lục Hoàn. Nương theo sự thù oán của nguyên thân mà chính thức hận Lục Hoàn. Giống như Lục Tây trong thế giới này từ bỏ cứu vớt Lục Bạch. Trong thế giới gốc, Lục Hoàn một lần cũng không có chủ động duỗi tay ra nắm lấy bàn tay của Lục Bạch. Cho dù mỗi lần thời điểm Lục Bạch giãy giụa sắp thoát ra khỏi vũng bùn, Lục Hoàn đều đứng ở bên cạnh nhìn, nhưng anh lại không một lần chủ động kéo lấy Lục Bạch. Bởi vì bản thân pháp tắc không thể chủ động, trừ phi Lục Bạch giải oan. Chủ Thần lại dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, đập nát đi mộng tưởng thần thánh cùng sạch sẽ nhất trong lòng Lục Bạch. Hắn muốn nói cho Lục Bạch biết, "sự cứu rỗi" của cậu, bất quá là một người chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt chê cười!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]