Lục Bạch dựa vào trong lồng ngực của học trưởng hồi lâu, rốt cuộc có thể tạm thời yên tâm, để chính mình ở một nơi có hoàn cảnh lạ lẫm như này ngủ yên một hồi.
Nhưng mà đối với hai tên trai ngành chờ ở bên ngoài phòng mà nói, lại có chút sống một ngày bằng một năm.
"Cậu nói xem cái vị bên trong kia sẽ không có chuyện gì đấy chứ?" Thật đúng là không thể trách bọn họ suy nghĩ quá nhiều. Lục Bạch tự nhiên phát điên, đến hiện thực cùng cảnh trong mơ đều phân biệt không rõ.
Vạn nhất thật sự tin tưởng ảo cảnh, ở bên trong phát sinh nguy hiểm, kế tiếp bọn họ liền không có cách nào gánh vác được trách nhiệm.
"Nếu không mở cửa ra nhìn xem đi!" Hai người thương lượng, chậm rãi đem cửa mở ra, sau đó đều trầm mặc.
Lục Bạch đang ngủ. Nhưng mà tư thế của cậu rất kỳ quái, là một loại tư thế ngủ như được người khác ôm vào trong lòng.
Tay của cậu phảng phất như đang túm lấy tay của một người nhìn không thấy, cho dù đã ngủ say, cũng vẫn không dám buông lỏng như cũ. Xem bộ dạng ngón tay, tựa hồ là đang cùng người kia mười ngón quấn quýt.
"Cái này......." Hai người liếc nhau, đều cảm thấy hình ảnh trước mắt này chua xót đến nói không nên lời. Lục Bạch nhìn phong lưu lại phóng túng, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ Giang Nghị, ngay cả đến nước này, cậu cũng chỉ nhớ rõ Giang Nghị.
"Tôi nói ấy, giữa hắn và Giang tổng có lẽ có hiểu lầm. Ban đầu làm như vậy nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281504/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.