Mấy câu nói đó của Lục Bạch vừa vô tình lại lạnh nhạt. Đặc biệt là giọng điệu của cậu, thanh âm thiếu niên thanh lãnh, mang theo sự áp bách của người thượng vị cầm quyền hào môn nhiều năm mới có thể dưỡng ra được, càng là tương phản, càng làm cho lòng người kinh sợ.
Lâm Đồng cảm thấy Lục Bạch phảng phất như nháy mắt biến thành một người khác. Nhưng cố tình thần thái, phản ứng hay thậm chí là động tác nhỏ đều giống y như đúc với lúc trước, tựa như những lời nói ra lúc nãy, chỉ là vì bị chọc phiền.
Vì thế, y thật cẩn thận dựa sát vào, muốn giữ chặt quần áo của Lục Bạch, lại bị Lục Bạch trực tiếp bắt lấy cổ áo xách đến một bên đứng.
"Lục ca......" Lần này Lâm Đồng thật sự bật khóc "Em là thật sự thích anh...... Anh đừng hiểu lầm em."
Lục Bạch lại khó được lúc thừa nhận theo cách nói của y "Đúng vậy, tôi biết cậu thích tôi. Cho nên cậu nhất định sẽ không mang đến cho tôi gánh nặng kinh tế lớn như vậy đâu đúng không?"
"......." Lâm Đồng cả người cứng đờ, y căn bản không dám đáp ứng.
Bởi vì Lục Bạch không có nói sai, cả gia đình Lâm gia tất cả đều dựa vào Lục Bạch nuôi sống. Thời điểm y bị ông nội Lục Bạch đưa tới Lục gia cũng đã tám tuổi, cái gì cũng đều hiểu.
Y so với ai khác đều hiểu rõ tầm quan trọng của tiền tài cùng quyền lực hơn.
Hơn nữa những người Lâm gia đó, mấy năm nay được Lục Bạch nuôi đã thành thói quen, như cũ ham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281469/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.