Chương trước
Chương sau
"Sẽ không đáng sợ như vậy chứ? Dù sao vị này cũng là nhân vật của công chúng a! Long Kiêu dốc hết sức lực như vậy, hắn chẳng lẽ còn có thể khống chế toàn bộ quốc gia, trở thành thần của thế giới sao?" Hệ thống không rét mà run.
Nhưng Lục Bạch lại hỏi lại nó một câu "Ngươi như thế nào biết hắn không có loại tâm tư này chứ?"
Dục vọng của loại người như Long Kiêu là vô cùng vô tận. Hắn thậm chí căn bản còn không xem người khác là con người, thế giới này trong mắt hắn cũng chỉ là một công viên trò chơi.
Hắn sẽ cẩn thận chọn lựa đối tượng mà mình nhìn trúng, sau đó từng bước một chế tạo thành quân cờ thích hợp nhất của mình, đặt ở vị trí thích hợp nhất trên bàn cờ, thuận tiện cho hắn thưởng thức.
"Nhưng cái người cao tầng của Hiệp hội Omega này cũng sẽ không bị hắn sai sử đâu nhỉ? Cho dù hắn ta tính là quân cờ, cũng đích đích xác xác là người tốt a!"
Lục Bạch lại hỏi lại hệ thống "Nếu hắn không thể bị Long Kiêu sai sử, vậy hắn vì cái gì sẽ tạo ra cuộc khảo sát này?"
"Khẳng định là kết quả sau khi bàn bạc của phía trên a! Hơn nữa rất nhiều người của Hiệp hội Omega đều từng mắng ngươi, những người còn lại không mắng ngươi, nhưng là cao tầng thanh danh không đủ vang dội nên cũng không có cách nào khiến cho công chứng hiểu được, cuối cùng chính là hắn ra mặt?"
"Ngươi xem, ngươi cũng biết cái đạo lý như vậy. Ngươi nói hắn có phải bị Long Kiêu sử dụng hay không?"
"Vậy Long Kiêu làm thế để làm gì a? Này không phải vừa lúc làm ngươi đạt thành mục đích sao?"
"Làm sao được chứ? Nếu ta đoán không sai, Long Kiêu dám làm như thế, đã nói lên hắn đã đem Hiệp hội Omega bên kia bố trí xong, chỉ chờ ta một chân bước vào mà thôi!"
Tin tức trong tay Lục Bạch không nhiều lắm, tuyện đại đa số nội dung mà cậu suy đoán ra tới, đều là căn cứ rất nhiều vào tính cách của Long Kiêu, cùng với một ít việc nhỏ không đáng kể và nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng những điều đó cũng đã làm Lục Bạch lâm vào thế bị động. Nhưng cố tình Lục Bạch không thể thể hiện ra, Long Kiêu quá am hiểu với quan sát, một khi hắn phát hiện Lục Bạch dừng lại, nhất định sẽ lập tức từng bước tới gần, thậm chí đánh một đòn khiến Lục Bạch trở tay không kịp.
Hệ thống vô cùng lo lắng "Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Lục Bạch không nói chuyện, nhưng đầu óc của cậu lại đang không ngừng tự hỏi.
Cậu là đang suy xét sau khi cuộc thực nghiệm kết thúc, rốt cuộc nên trực tiếp đi quân đội, hay vẫn là dứt khoát vào Hiệp hội Omega.
Mục đích sinh tồn của Lục Bạch ở thế giới này có hai cái, một cái là hoàn thành nhiệm vụ giá trị hảo cảm của hệ thống cũng là nhiệm vụ mà Chủ Thần giao xuống. Cậu muốn đạt được 100 điểm giá trị hảo cảm của hai người Long Kiêu.
Mà một mục đích khác, chính là mạng sống.
Nếu nhìn từ góc độ đơn giản, vào quân đội khẳng định là dễ bảo toàn mạng sống hơn. Nhưng nếu muốn lấy được giá trị hảo cảm của Long Kiêu, hơn nữa có thể trực diện đánh bại hắn, sau đó báo thù, kỳ thật tiến vào Hiệp hội Omega ngược lại là cách nhanh chóng nhất.
Dù sao đối với Long Kiêu mà nói, Lục Bạch ở nơi cách hắn càng gần cùng hắn đánh cờ, hơn nữa thận trọng từng bước đánh bại hắn, càng có thể làm khát vọng của Long Kiêu đối với Lục Bạch gia tăng, làm giá trị hảo cảm của hắn không ngừng bò lên, cuối cùng khiến khát vọng của Long Kiêu đạt tới đỉnh điểm.
"Này cũng quá nguy hiểm." Hệ thống không dám tưởng tượng những ngày tháng như vậy sẽ trải qua như thế nào.
Nhưng Lục Bạch cũng đã có quyết sách, trái phải đều là bảo hổ lột da*, không bằng liền bồi ở bên cạnh lão hổ, nhìn chằm chằm cơ hội thích hợp, một kích liền đem da lông hắn lột xuống.
(*) Bảo hổ lột da: Ý nói không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Nghĩ vậy, Lục Bạch hỏi hệ thống "Bài viết tú ân ái lần trước chúng ta phát đi như thế nào rồi?"
"Đặc biệt náo nhiệt." Nói đến đây, hệ thống cũng nhịn không được bật cười.
Những Omega đó đúng là khẩu thị tâm phi*, lúc trước thời điểm vừa mới đăng lên mắng thành như vậy, nói cái gì mà lâu chủ mơ mộng hão huyền. Hiện tại tất cả lại đều ồn ào kêu ở bên nhau, ở bên nhau.
(*) Khẩu thị tâm phi: Là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược, đây là câu nói ý chỉ nghĩa xấu.
Hóa ra bài đăng hiện tại trùng hợp viết đến thời điểm Lục Nguyên, Lục Bạch và Long Kiêu học sơ trung. Khi đó Lục Nguyên mỗi ngày đều chạy theo sau Long Kiêu. Long Kiêu cũng mang theo y đi trời nam đất bắc dạo chơi.
Trong nhà cha mẹ khoan dung, Lục Bạch làm em trai còn nơi chốn chiếu cố Lục Nguyên. Ngẫu nhiên bởi vì anh trai cùng Long Kiêu quan hệ thân cận mà ghen tuông. Cảm thấy anh trai bị đoạt đi rồi, do đó đối với Long Kiêu bắt bẻ đủ loại.

Câu chuyện ấm áp lại sung sướng như vậy cuối cùng vẫn là đi vào trong lòng đại chúng.
Đặc biệt là Long Kiêu tuy rằng mới chỉ lên sơ trung, cũng rất thông minh, ôn nhu lại tài hoa, còn là người thừa kế của gia tộc lớn mạnh. Bối cảnh như vậy, cho dù chỉ là học sinh trung học, cũng đã đủ thỏa mãn ảo tưởng về bạn lữ tốt nhất trong lòng của mọi người.
Bởi vậy, nhiệt độ của bài viết kia không hề thấp, mọi người đều ồn ào thanh mai trúc mã nên nhanh chóng đính hôn.
Hệ thống nhịn không được thở dài "Ngươi nói xem, nếu bọn họ nhìn thấy tai nạn máy bay năm đó, khẳng định sẽ cảm thấy tam quan đều vỡ nát rồi! Nhưng tên Long Kiêu này cũng đủ lợi hại, từ thời điểm vài tuổi liền có thể theo dõi hai người các ngươi cùng Lục gia."
Lục Bạch cười cười, vốn dĩ muốn nói một câu gì đó, nhưng lại đột nhiên phản ứng lại, hình như sự tình có chỗ không đúng.
Long Kiêu đúng thật so với cậu và Lục Nguyên lớn hơn mấy tuổi, nhưng hắn rốt cuộc vì sao lại lựa chọn mình và Lục Nguyên?
Mặt khác, Lục Bạch theo thời điểm vài tuổi này nhớ lùi về phía trước, phát hiện chính mình cho tới nay xem nhẹ một sự kiện quan trọng nhất. Chính là nguyên thân mất trí nhớ không phải hai đoạn thời gian, mà là ba đoạn!
Không chỉ là tai nạn máy bay được cứu như thế nào, cùng với việc làm như thế nào thoát khỏi Lục Viện rồi bị bắt trở về, còn có một đoạn càng quan trọng hơn, cậu không có ký ức trước năm ba tuổi.
Không phải bởi vì quá nhỏ mà không nhớ gì về thời điểm này, mà là một chút cũng đều không có!
"Ngươi tra một chút, xem Lục gia rốt cuộc lập nghiệp từ khi nào?" Lục Bạch mơ hồ cảm thấy đây là một manh mối quan trọng.
Hệ thống theo đó mà tra, ngoài ý muốn phát hiện, Lục gia tuy rằng thật sự là thế gia, nhưng cũng không phải cái loại thế gia trăm năm, mà là bởi vì ở phương diện dược tề học lớn mạnh nên ngoài ý muốn trở thành tân quý.
Mà thời gian Lục gia chính thức xuất hiện dưới mí mắt công chúng, đúng là vào năm Lục Bạch cùng Lục Nguyên được sinh ra.
"Này liền rất kỳ quái!" Lục Bạch nghĩ tới nghĩ lui "Ngươi có thể tra được báo cáo kiểm tra thai sản thời điểm Lục phu nhân mang thai không?"
"Được!" Hệ thống rất nhanh đã điều tra ra.
Lục Bạch tỉ mỉ xem, nhưng nhìn đi nhìn lại, đều cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng vậy càng không thích hợp. Nếu Lục gia không có vấn đề, vậy vì cái gì chính mình lại không có một tý ký ức gì trước năm ba tuổi chứ?
Hệ thống: "Cái này không tra được, chỉ có thể sau khi xong thực nghiệm liền tìm Sở Nhiên."
"Ừm. Trước cứ đề phòng đã. Ta có dự cảm, chuyện trước ba tuổi ta trải qua, chỉ sợ cùng một ít bí mật của Long Kiêu có liên quan. Nếu không hắn sẽ không cố tình xóa sạch kỳ ức lúc đó của ta như vậy. Bao gồm cả tai nạn máy bay lần đó."
Lục Bạch mơ hồ có loại suy nghĩ, cậu cảm thấy bản thân mình và Lục Nguyên có lẽ cũng không phải người Lục gia. Rốt cuộc vợ chồng Lục gia tuy rằng đối với hai người rất tốt, nhưng luôn có một loại dấu vết biểu diễn kỳ quái.
Giống như là, thời gian Lục Bạch và Lục Nguyên từ ba tuổi đến bây giờ, đều sinh hoạt trong giả thiết mà Long Kiêu đã khoanh tròn. Những người xung quanh, đều là diễn viên mà Long Kiêu chuẩn bị sẵn rồi xếp vào.
Trên thực tế, người mà bọn họ cho rằng là cha mẹ cũng không phải cha mẹ, bằng hữu cũng không phải bằng hữu, thậm chí đến lão sư cũng đều không phải lão sư.
Long Kiêu mạnh mẽ vì bọn họ sáng tạo ra một cái lồng sắt, hơn nữa đem lồng sắt trang trí thành bộ dạng của một thế giới bình thường, sau đó bản thân ở bên ngoài nhàn nhã xem xét những sủng vật mà mình tuyển chọn tốt chơi trò đóng vai gia đình.
"Cho nên, ý ngươi nói Lục Bạch vốn dĩ không giao lưu bằng hữu, tính cách âm trầm, có thể là do cố ý? Bởi vì cậu ấy phát hiện ra bí mật này?" Hệ thống không xác định nói.
Lục Bạch gật đầu "Cậu ấy nhất định phát hiện ra. Cho nên tai nạn máy bay mới có thể bị đánh tan ký ức."
"Vậy mặt sau vì cái gì thời điểm chạy thoát khỏi Lục Viện thất bại cũng không có ký ức chứ?"
"Bởi vì Lục Bạch quá thông minh, mặc dù không còn ký ức lúc trước, nhưng cậu ấy vẫn là ở những ngày tháng sống trong Lục Viện phát hiện ra chuyện này."
"Mà đây cũng là lý do Long Kiêu cố tình vẫn luôn lưu giữ lại cậu ấy. Hắn muốn giữ lại cậu để chơi đùa. Luc Bạch thoát đi, chính là một trò chơi nhỏ thú vị trong sinh hoạt của Long Kiêu. Hắn chơi không biết mệt, nhưng Lục Bạch đã sức cùng lực kiệt."
"Cho nên dựa theo giá trị hảo cảm tới mà nói, hắn hiện tại đối với ngươi......."
"Ừm. Ta tương đối may mắn, ít nhất ta ở trong lòng Long Kiêu đã thoát ly vận mệnh một món đồ chơi cấp thấp nhất."

Cách nói hài hước này của Lục Bạch cũng không thể thật sự làm người khác an tâm, hệ thống chỉ cảm thấy càng thêm khủng bố và nguy hiểm.
Mà lúc này cách thời gian thực nghiệm kết thúc còn dư lại mười ngày.
Chuyện tốt duy nhất chính là, kỳ dịch cảm của Lục Bạch rốt cuộc cũng đã kết thúc. Nhưng không khí giữa nhóm thực nghiệm giả lại trở nên càng thêm vi diệu.
Bởi vì giai đoạn thứ hai của thực nghiệm đã tiến đến.
Vì để bọn họ hoàn chỉnh bắt chước toàn bộ hình thức sinh hoạt của tội phạm ngục giam. Bởi vậy, trong đó liền có một cái đánh giá quan trọng nhất, chính là đánh giá hành vi và đánh giá tâm lý.
Mặc dù là ngục giam đặc thù, cũng có kiểu khen thưởng giảm hình phạt. Đặc biệt là những người có hành vi tốt đẹp, hơn nữa có thể nghiêm túc suy nghĩ lại hành vi phạm tội của chính mình, thêm đánh giá tâm lý bình thường, liền có hy vọng đạt được giảm mức hình phạt.
Mà trong điều khoản của thực nghiệm, nhằm vào điểm này cũng có thuyết minh cụ thể. Chính là nếu đạt tới điều kiện có thể giảm hình phạt, bọn họ đích đích xác xác có thể ra tù trước tiên. Loại ra tù sớm này, đều không phải là thất bại, thậm chí còn nhận được khen thưởng gấp bội.
Bởi vậy, đối với mỗi một người trong nhóm thực nghiệm giả mà nói, giai đoạn đánh giá tiến đến, đối với bọn họ cũng tương đương với sự cứu rỗi.
Tuy rằng bọn họ mới chỉ sinh hoạt ở trong ngục giam bốn ngày. Lại cảm giác như đã qua cả đời.
Bởi vì cảnh ngục càng ngày càng lạnh nhạt và táo bạo, mỗi ngày đều là đồ ăn ghê tởm không có dầu không có muối, còn có đám tội phạm ở đối diện như hổ rình mồi. Mà càng đáng sợ hơn vẫn là Lục Bạch, người cùng bọn họ ngủ chung trong một không gian.
Trên người bọn họ, vẫn còn lưu lại vết thương thời điểm Lục Bạch giáo huấn bọn họ ngày đó.
Vì thế, những người này gấp không chờ nổi muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà ngoài dự kiến của bọn họ chính là, trong ngục giam vì nhằm vào phần thưởng giảm hình phạt thế nhưng cũng có thứ gọi là quy tắc ngầm.
Bởi vì nhân viên đánh giá ít, cho nên không thể bảo đảm mỗi người đều có thể có một bác sĩ tâm lý đến đánh giá tâm lý.
Cho nên, trước khi tham gia đánh giá, trong tay bọn họ nhiều thêm một cái bảng khảo sát. Mặt trên vấn đề thứ nhất là: [ Bạn cảm thấy, bạn tù trong ngục giam của mình, ai là người có tâm lý không khỏe mạnh? Chọn ra một phần ba, hơn nữa nêu ví dụ chứng minh.]
Vấn đề này, xem như là cơ sở quan trọng nhất để điều tra và nghiên cứu. Dù sao cùng ở một phòng, nếu thật sự xác định được người này tâm lý có vấn đề, vậy dứt khoát liền không cần cho người này tham gia đánh giá để giảm hình phạt.
Còn lại là thông qua khảo hạch hành vi của cảnh ngục tiến thêm một bước sàng chọn, là có thể đem nhân số khống chế trong phạm vi bác sĩ tâm lý có thể đánh giá.
Mà cái trị số một phần ba này, chính là quy tắc ngầm của ngục giam. Vì thế, trong nháy mắt khi nhận được bảng khảo sát, nhóm thực nghiệm giả trong ngục giam đều chần chờ.
Không có ai lập tức đặt bút viết xuống đáp án, mà là dùng ánh mắt giao lưu một vòng lẫn nhau, tựa hồ muốn xác nhận xem tên của mình có thể xuất hiện ở trong bảng khảo sát hay không, vậy hoàn toàn mất đi khả năng được giảm hình phạt.
Nhưng tên cảnh ngục cũ đi theo lại như là sợ thiên hạ chưa đủ đại loạn, cố tình nói một câu "Theo tôi được biết, cái khen thưởng giảm hình phạt này của mấy người cùng với nói là giảm hình phạt, không bằng nói là phóng thích sớm."
"Cho nên điều kiện lần này cũng cực kỳ hà khắc. Chỉ cần là người từng bị cảnh ngục giáo dục qua, liền không có khả năng tham dự vòng đánh giá của bác sĩ tâm lý. Tôi tính tính nhân số, các người đại khái có đến hai phần ba đều từng bị cảnh ngục điểm tên."
"Cho nên các người chỉ cần đừng viết tên người chưa từng bị điểm tên qua, bọn họ liền có thể thuận lợi được phóng thích vào ngày mai."
Những lời này, nhìn như là đang giảng giải về quy tắc, nhưng trên thực tế lại chuẩn xác khơi mào mâu thuẫn giữa nhóm thực nghiệm giả.
Thậm chí những phạm nhân từng bị cảnh ngục giáo dục qua, cũng sinh ra một loại tâm thái cùng loại với thù hận.
Bọn họ suy nghĩ, nếu bản thân mình không thể được phóng thích sớm, thì dựa vào cái gì những người đó liền có thể rời đi trước tiên?
Tên cảnh ngục cũ sau khi nói xong điều kiện, rất nhanh liền mang theo cảnh ngục mới rời đi.
Trong phòng giam, dư lại người cho nhau đánh giá, lần này ánh mắt khi bọn họ nhìn nhau đều trở nên phá lệ mịt mờ.
Đúng vậy, ở trước mặt sự tự do, trong lòng mỗi người đều có tính toán thuộc về riêng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.