Trận diễn này Lục Bạch đều không phải là tay không mà đến.
Từ Duệ năm đó tạo nghiệt, chưa bao giờ là kiểu cầm tù đơn giản như vậy, mà là đùa bỡn nhân tâm.
Lục Bạch vẫn nhớ rõ ràng, hai mươi thiếu niên bao gồm cả cậu, trong đó có một đứa nhỏ nhất mới chỉ 12 tuổi.
Nó so với bất luận kẻ nào trong bọn cậu đều càng giống Dịch Văn Trác hơn. Đặt cùng với ảnh chụp của Dịch Văn Trác khi còn nhỏ, tựa như một đôi song bào thai.
Đứa nhỏ này, là một cô nhi. Được Từ Duệ cho người lừa nhận nuôi từ cô nhi viện mang về.
Lục Bạch còn nhớ rõ bộ dạng của nó thời điểm bị đẩy mạnh xuống tầng ngầm, vô tư cho rằng chỉ cần mình chăm chỉ học tập thật tốt, là có thể nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
"Từ thúc thúc đối với em rất tốt! Em chưa từng được mặc quần áo đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường mềm mại như thế."
"Chú ấy nói chờ em học xong liền đưa em đến trường đi học. Em về sau sẽ học tập thật giỏi, nhất định phải có tiền đồ, sau đó báo đáp chú."
Đứa nhỏ từ bé đã không có cha mẹ, khát vọng đối với gia đình vô cùng lớn. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, trong hai mươi đứa trẻ, nếu có một người là thiệt tình thực lòng muốn biến thành Dịch Văn Trác, chỉ sợ cũng chỉ có đứa bé này.
Nhưng cuối cùng thì sao? Nó nhận lại được gì?
Sau thời kỳ vỡ giọng, giọng nói so với Dịch Văn Trác trời nam biển bắc làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281410/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.