Chương trước
Chương sau
"Ngọa tào! Lục Bạch có độc đi! Khi cậu ta sinh ra mẹ đã vì khó sinh mà đi rồi, lúc lớn lên thì cha cũng tự sát?"
"Không không không, tôi lại nghe được cái phiên bản này. Lúc vừa sinh ra Lục Bạch liền hại chết mẹ đẻ, cha cậu ta miễn cưỡng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, Lục Bạch không hiếu thuận một chút nào, cả ngày đi gây chuyện khắp nơi. Việc vay nặng lãi, chính là cha cậu ta vì để cho cậu ta đọc sách mới mượn, cho nên cha cậu ta là muốn trả thù con mình."
"Đừng nói bừa! Trong tin tức cũng không viết như vậy. Các ngươi là bạn học thời cao trung của cậu ta hay là hàng xóm?"
Chuyện lớn như vậy, tự nhiên cũng khiến cho mọi người bàn tán không nhỏ. Tất nhiên có người nguyện ý tin tưởng Lục Bạch, thay cậu nói chuyện, nhưng vẫn có nhiều người muốn ăn dưa, gấp không chờ nổi muốn xem tin nóng.
Trên diễn đàn tinh phong huyết vũ, trong phòng ngủ lại là một mảnh an tĩnh.
Mấy người ở đây, bao gồm cả Hạ Cẩm Thiên, đều biết tình huống chân thật của Lục Bạch. Lúc trước sợ Lục Bạch khó chịu, bọn họ cũng không dám nhắc tới. Trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Du lại dùng phương thức này, mạnh mẽ đem ký ức khổ sở nhất của Lục Bạch thông báo cho thiên hạ.
Nhìn Lục Bạch bình tĩnh trước mặt, mọi người nghĩ đến, năm đó Lục Bạch chỉ có 18 tuổi, rốt cuộc là chịu đựng hết thảy như thế nào.
Lục Bạch lắc đầu, "Đừng lo lắng, thói quen là tốt rồi."
Tiêu Tùy sửng sốt, muốn an ủi Lục Bạch, lại không biết phải nói như thế nào, lập tức cảm thấy sốt ruột.
Hạ Cẩm Thiên lại xoa xoa đầu Lục Bạch, ôn hòa nói, "Cái thói quen này không tốt, về sau chúng ta đổi cái mới."
Lục Bạch sửng sốt, sau đó cong mắt cười. Bộ dáng cười rộ lên của cậu thực ấm áp, dường như không có một chút khói mù. Nhưng tâm Hạ Cẩm Thiên giống như bị người hung hăng nhéo một phát, anh duỗi tay ôm Lục Bạch vào trong ngực, "Lục Bạch, ở chỗ học trưởng, không muốn cười, liền không cười, được không?"
"Em như thế nào tôi đã thấy, em không cần phải nỗ lực để đạt được sự yêu thích của người khác."
Lục Bạch không tự chủ được cứng đờ, một lúc lâu sau, cậu mới thả lỏng người, thấp giọng đáp ứng một câu, "Được, đều nghe theo học trưởng."
Cuối cùng, dựa theo ý tứ của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên cũng không có ngăn cản việc tranh luận trên diễn đàn, tùy ý để bọn họ đi bát quái.
Mà lúc này, tại Lục gia, gần đây Lục Can bị lệnh cưỡng chế ở tại trong nhà, cũng thấy được bài viết trên diễn đàn. Nhưng hắn lại không hiểu được Lục Du làm như vậy để làm gì.
"Vốn dĩ Lục Bạch đã không phải cái thứ gì tốt, vạch trần khuyết điểm của cậu ta làm gì, mẹ chỉ cần nhìn tư liệu là có thể hiểu rõ. Anh bức bách cậu ta như vậy, không sợ cậu ta cá chết lưới rách sao?" Thật cẩn thận tránh mặt Lục Quỳnh, Lục Can đẩy cửa thư phòng, trực tiếp chất vấn Lục Du.
Hắn là thật sự sợ Lục Bạch giống như chó điên, không quan tâm tất cả chỉ để trả thù.
Gần đây, chỉ vì Lục Bạch mà trên dưới Lục gia gà bay chó sủa, Lục Can đã phiền muốn chết. Thật vất vả mới chờ được đến học viện thi đấu, mọi người không đặt ánh mắt ở Lục gia nữa, nhưng Lục Du lại làm ra chuyện như vậy.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Lục Can thật sự không thể hiểu được Lục Du, "Vốn dĩ chúng ta đã đuổi cậu ta đi, chỉ là vì Tiểu Quỳnh. Hiện tại cậu ta cũng đã nhận ra, cũng không hề muốn ai về chỗ người nấy nữa, cứ như vậy tiếp tục coi như không có chuyện gì không được sao?"
Lục Du lại nói một câu, "Lần trước Lục Bạch hẹn gặp anh, cho anh nhìn ảnh chụp gần đây nhất của mẹ."
"Cậu ta có ý gì? Hạ gia?" Lục Can khiếp sợ, "Hạ Cẩm Thiên điên rồi, Hạ gia cũng điên theo sao? Đắc tội Lục gia thì có ích lợi gì đối với họ?"
"Tự cho là chính nghĩa đi!"
Lục Can nhịn không được cười lạnh, "Cho nên? Bọn họ cảm thấy Lục Bạch đáng thương, nên phải đưa Tiểu Quỳnh đi tìm chết?"
Ở trong mắt Lục Can, người Hạ gia là lấy danh nghĩa bảo vệ chính nghĩa để giúp đỡ Lục Bạch.
Quan hệ huyết thống bất quá chỉ như vậy mà thôi, không thể sánh với tình cảm sớm chiều ở chung. Có lẽ hắn máu lạnh, nhưng Lục Bạch có thể chạy có thể nhảy, cậu ta là từ khổ cực lớn lên, về sau trợ cấp chút tiền là được. Nhưng Lục Quỳnh thì không được.
Từ nhỏ Lục Quỳnh đã được nuông chiều, đứa nhỏ này nhát gan, vô cùng ỷ lại gia đình, hận không thể lớn lên ở trên người ba cái ca ca, một khi biết chân tướng. Chỉ sợ lập tức liền suy sụp.

Lúc trước Lục Quỳnh nằm viện, bác sĩ đã dặn dò, nói thân thể Lục Quỳnh đã không chịu nổi bất luận cái kích thích gì.
Hạ gia nếu muốn cưỡng bách Lục Bạch Lục Quỳnh ai về chỗ người nấy, chẳng khác nào đẩy Lục Quỳnh vào đường cùng.
Lục Du hút điếu thuốc, "Cho nên chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt. Lục Bạch sinh hoạt như thế nào ngươi cũng biết rồi, từ nhỏ Tiểu Quỳnh đã ốm yếu, căn bản là không thể thích ứng được. Hơn nữa chuyện hai người bọn họ bị ôm sai, rốt cuộc là ai phát hiện trước, khoảng thời gian cũng rất vi diệu. Một khi ai về chỗ người nấy, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn Tiểu Quỳnh rời đi."
"Đúng vậy, với tính tình của Tiểu Quỳnh, khi chân tướng lộ ra cũng sẽ không lựa chọn ở lại."
"Cho nên, chúng ta phải tìm biện pháp." Cuối cùng Lục Du vẫn nói ra tính toán của chính mình.
"Lục Bạch muốn chân tướng, chúng ta liền cho cậu ta một cái chân tướng rõ ràng. Tính tình của ba mẹ em cũng biết. Việc xấu của Lục Bạch rất nhiều, bọn họ căn bản sẽ không thích một đứa con như vậy. Mà tính cách của Lục Bạch, em nghĩ lại, dưỡng phụ của cậu ta tự tử, tội danh bất hiếu là điều hiển nhiên."
"Đúng vậy! Vốn dĩ ba mẹ đã đau lòng Tiểu Quỳnh. Lục Bạch như vậy, có thể ngay từ đầu sẽ còn dốc lòng dạy dỗ, nhưng lúc sau vẫn không nên thân, cũng chỉ có thể từ bỏ. Lục gia cũng là hào môn trăm năm, không tiếp thu được rác rưởi như vậy, đến lúc đó mặc dù thân phận Tiểu Quỳnh không đủ danh chính ngôn thuận, nhưng địa phương khác lại mạnh hơn so với Lục Bạch, địa vị cũng sẽ không thấp hơn Lục Bạch."
"Hơn nữa nếu chuẩn bị không tốt, Lục Bạch sẽ chính mình tự tìm đường chết."
"Sao lại nói vậy?" Lục Can khiếp sợ.
Lục Du cho hắn nghe đoạn ghi âm, bên trong là Lục Bạch nói, "Đúng vậy, không sai, tôi muốn làm nhất, chính là tự mình đưa Tiểu A Quỳnh mà các người thương yêu nhất đi tìm chết."
"Đây là cậu ta nói khi nào?"
"Lần cậu ta đưa cơm Lục Diễm đó, sau đấy không phải đi bệnh viện sao? Cậu ta nằm ở bệnh viện, thời điểm hôn mê nói. Quản gia ghi âm lại."
"Thời điểm ý thức không rõ, lời nói ra là thật nhất. Em còn cảm thấy Lục Bạch là thật sự không nghĩ trở lại Lục gia sao?"
"Không, cậu ta không phải là không nghĩ, mà là gấp không chờ nổi, hơn nữa còn rất hận chúng ta, muốn giết chết Tiểu Quỳnh, để xem chúng ta thống khổ."
"Này, này......" Lục Can chấn động, đè lại tay Lục Du, "Anh, quyết không thể để Lục Bạch đụng tới Tiểu Quỳnh."
Lục Can nghĩ đến ngày Lục Bạch rời đi Lục gia, đột nhiên tiếp cận Lục Quỳnh, còn có lặp đi lặp lại nhiều lần ám chỉ cho Lục Quỳnh. Lúc đầu hắn cho rằng đây là để hả giận hoặc là tự bảo vệ mình, hiện tại xem ra, là Lục Bạch muốn cầm một con dao cùn, từng chút một lăng trì Lục Quỳnh.
"Một khi đã như vậy, vậy không thể buông tha cho cậu ta." Khẽ cắn môi, Lục Can nói ra một sự kiện, một việc mà hắn vốn cũng không muốn nói ra.
"Anh, em biết một bí mật của Lục Bạch."
"Cái gì?"
" Lúc trước khi cậu ta thi đại học, đã đi thi hộ người khác."
"Cái gì?" Lục Du buông cây bút trong tay, trên mặt hiện lên chút khiếp sợ. Gian lận khi thi đại học, là trái pháp luật!
Lục Can: "Vì tiền, cậu ta đã không có điểm mấu chốt."
"Lúc trước em để cậu ta đưa cơm cho anh hai, lúc ấy trong đám người đó, có người nói giỡn với cậu ta, muốn cạu ta trở thành bia ngắm. Sau đó không phải cậu ta tự mình trở về, ngất ở cửa sao?"
"Không phải liền lập tức đưa đi bệnh viện, vừa lúc đó có bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho Tiểu Quỳnh, em để bác sĩ gia đình xem cho cậu ta, nói là ở xương sườn có vết thương cũ, lúc trước từng bị người đánh gãy."
"Sau đó em gọi người đi tra, phát hiện cậu ta thi đại học được thành tích kém, căn bản không phải bởi vì đau buồn khi phụ thân qua đời, mà là bởi vì thân thể có vấn đề, mới có thể được điểm như vậy."
"Cho anh xem những gì em tra được."

"Được. Chuyện này rất khó coi, cho nên em vẫn luôn không nhắc đến. Hiện tại xem ra, cũng không có gì phải giấu giếm. Dù sao Lục Bạch cũng là loại người tính tình xấu xa."
Ba anh em Lục gia có nguyên nhân để chán ghét Lục Bạch. Mà Lục Can chán ghét Lục Bạch không chỉ ở chỗ cậu ta lòng lang dạ sói và vô cùng yêu tiền.
Thi hộ chính là hành vi phạm tội. Mà gian lận có tổ chức, lại là trái pháp luật, sẽ liên quan đến hình sự.
Mà đối phương chỉ trả hai mươi vạn, Lục Bạch lại bởi vậy liền bí quá hoá liều. Thậm chí cả tiền đồ tương lai đều không cần, đây là chấp mê bất ngộ. Nhà Lục Bạch vay nặng lãi, chính là vì trả món nợ này.
Về phần chuyện sau này liền rất dễ phỏng đoán. Bởi vì lưng đeo món nợ kếch xù, cha của Lục Bạch không thể trả hết. Nhưng Lục Bạch vẫn không thay đổi, vì thế cha nuôi của Lục Bạch lấy cái chết để bức bách cậu ta.
"Nghe nói ở lễ tang của cha cậu ta, Lục Bạch liền khóc cũng chưa khóc. Mà vết thương cũ ở xương sườn, đó là bởi vì cậu ta bội ước mà bị người đánh."
"Tin tức chuẩn xác sao?"
"Chuẩn. Em sợ không đủ xác thực, cố ý gọi người đi tra xét ký lục của cảnh sát. Năm trước có đám người cho vay nặng lãi bị bắt, trên người có vài cái tội danh, trong đó có một cái chính là gian lận khi thi đại học. Chỉ là ở trong đó thân phận Lục Bạch của là nhân chứng."
"Vậy là được rồi." Lục Du gật đầu, cảm thấy trong tay lại nhiều hơn một cái lợi thế.
Lục Can lại nói hai câu với Lục Du, sau đó liền trở về phòng của mình.
Đi ngang qua phòng của Lục Quỳnh, Lục Can nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trên giường, Lục Quỳnh ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng, tinh xảo giống gốm sứ, nhìn như là thiên sứ đang ngủ.
Lục Can ngồi ở mép giường sờ sờ tóc của hắn, đắp lại chăn cho hắn, sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Hắn muốn bảo hộ Lục Quỳnh, cho dù tiền đề là hy sinh Lục Bạch.
Hắn hiểu rõ cha mẹ nhà mình, đặc biệt là mẹ, trong mắt chứa không được chút bụi bẩn nào. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn, ba anh em bọn họ mỗi khi có tâm tư, bao gồm cả Lục Du, rất nhiều chuyện đều là giấu cha mẹ để làm, không thể để bọn họ phát hiện. Duy nhất khác biệt chính là Tiểu Quỳnh, đứa nhỏ này từ đầu đến cuối đều là bị bọn họ sủng tới mức vô cùng thiên chân, thiện lương.
Lúc đầu bọn họ còn lén nói với nhau, không hiểu tại sao Lục gia lại có Tiểu Quỳnh thiên chân như vậy. Hiện tại Lục Can đã hiểu.
Rốt cuộc huyết mạch khác biệt. Nhìn xem Lục Bạch, liền biết người Lục gia hẳn là có bộ dáng như thế nào.
Cũng là bởi vậy, Lục Can quyết không thể để Lục Bạch trở về. Bí mật này, chính là cọng rơm cuối cùng ngăn cản hắn.
Lục Bạch ác độc như vậy, thậm chí còn tham dự hành vi trái pháp luật, cha mẹ tuyệt đối sẽ không thể tiếp thu. Đời này Lục Bạch cũng không có khả năng trở lại Lục gia.
Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên nhớ tới khát vọng trong mắt Lục Bạch thời điểm mới gặp. Trong nháy mắt Lục Can lại cảm thấy không đành lòng.
Nhưng vì bảo hộ Lục Quỳnh, Lục Bạch dù thế nào cũng có thể sống, nhưng Lục Quỳnh thật sự sẽ chết ở dưới tay Lục Bạch.
Hắn là đang cứu em trai của mình. Lục Can nhắm mắt, mở ra, trong mắt chỉ còn lại sự kiên định.
Bên kia, Lục Bạch đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống: "Giá trị hảo cảm của Lục Can tăng tới 60."
"Ngọa tào, vì cái gì?" Hệ thống không rõ.
Lục Bạch lại có thể đoán ra một chút: "Có lẽ hắn đã làm chuyện gì thực có lỗi với tôi đi!"
Quả nhiên, trên diễn đàn, chuyện cha của Lục Bạch tự sát còn chưa lắng xuống, một tin tức càng làm người khiếp sợ được tung lên.
Chuyện trước khi thi đại học Lục Bạch từng tham dự tổ chức gian lận, bị mô tả sinh động trên diễn đàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.