"Ta báo nguy" Lục Bạch vừa nói ra những lời này, nháy mắt hơn nửa cái bãi đỗ xe đều im lặng.
Hộ sĩ lúc trước tan tầm vừa khéo đi ngang qua còn chưa đi, tức khắc ánh mắt nhìn Lục Can liền trở nên vi diệu.
Dù sao nếu Lục Bạch chỉ bị cảm mạo bình thường, lại nằm viện nhiều ngày như vậy cũng là hiếm thấy. Đặc biệt là khi hắn vừa tới, phải dùng một chút thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ. Hạ Cẩm Thiên một tấc cũng không rời, luôn ở cạnh để trấn an hắn, nhân viên y tế ở tầng đó đều nhìn thấy. Cũng đều biết Lục Bạch là bởi vì cái gì mà bị kinh sợ quá độ.
Nhìn Lục Can thì thấy chính là cái công tử thế gia, đột nhiên Lục Bạch nói như vậy, làm người khiếp sợ.
Mà Lục Can lại càng khiếp sợ hơn so với mọi người.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lục Can buông Lục Quỳnh ra, lập tức đi đến trước mặt Lục Bạch.
Hắn cao hơn Lục Bạch nửa cái đầu, bóng của hắn chiếu lên người Lục Bạch, như muốn bao cả người lại.
"Lục Bạch, ngươi nhất định phải làm Lục gia rối tung lên thì mới vừa lòng phải không? Cứ bình yên sống qua ngày không được sao?"
Lục Bạch cười lạnh, "Lục Can, ngươi nghĩ sai một việc rồi. Ngay ban đầu, ta vẫn luôn cảnh cáo ngươi, cách xa ta một chút, là các ngươi năm lần bảy lượt không buông tha cho ta."
"Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao Lục Du sửa lại hồ sơ của ta, ngươi thật sự không biết sao?"
Lục Bạch nói những lời này, âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281357/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.