Khi Lục Can về đến nhà không lâu, Lục Bạch cũng theo sau về đến nhà.
Mới vừa đi vào cửa chính, liền thấy Lục Quỳnh đang mặc quần áo ở nhà, an tĩnh dựa vào trong lòng ngực Lục Can cho hắn xem bức tranh mình vẽ hôm nay.
"Ca ca ngươi đừng nói đẹp nữa, mau giúp ta tìm ra khuyết điểm thì ta mới có thể tiến bộ." Lục Quỳnh theo thói quen làm nũng với ca ca, trong mắt đều là ý cười cùng hạnh phúc.
Lục Can giọng điệu cũng vô cùng ôn nhu, hắn ôm Lục Quỳnh dỗ dành, "Chỗ nào có khuyết điểm? Tiểu Quỳnh nhà chúng ta là thiên tài, vẽ cái gì cũng đẹp cả." Vừa nói, hắn vừa thân mật nhéo nhéo mặt đệ đệ.
Không khí giữa hai người cực kỳ hòa hợp, giống như Lục Bạch mới là người ngoài.
Lục Bạch đứng ở bên cạnh nhìn, qua một hồi lâu, Lục Can cùng Lục Quỳnh mới phát hiện hắn đã trở về, đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn. Bất ngờ phát hiện Lục Bạch hôm nay khác hoàn toàn so với trước kia.
Đã không còn sự tự ti cùng áp lực nặng nề, Lục Bạch thản nhiên đứng đó nhìn qua vô cùng ôn hòa. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, nhìn rất giống tiểu công tử được thế gia tỉ mỉ giáo dưỡng.
Đặc biệt hơn nữa khó có được khi hắn không mở miệng nói chuyện, an an tĩnh tĩnh.
Lục Bạch rất giống với mẫu thân,. Lục Can trong nháy mắt thất thần.
【 hảo cảm độ tăng lên hai mươi 】
Hệ thống:??
Lục Bạch: Huyết mạch là sợi dây ràng buộc vững chắc nhất.
Nhưng khoảnh khắc làm cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281344/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.