Đất phong của Ngộ Quân Diễm ở Dư Châu, cách đế đô rất xa, cho nên hắn không thể không lên đường về đất phong ngay ngày thứ ba thành thân. Đường xá xa xôi, hắn rảnh rỗi đến nhàm chán, sai người đưa đến rất nhiều sách thuốc để đọc, đúng là tìm được cây mà Hoàng đế ban cho Tô Ngọc Hành. Tên là kim quất, còn gọi là kim quất trường sinh, bốn mùa lá xanh, rễ, thân, quả, lá cây đều có thể làm thuốc, rất có giá trị trong y dược, nhưng lại đòi hỏi cao về độ ẩm và ánh sáng. Đọc đến đây, Ngộ Quân Diễm nhìn sang chậu kim quất đang đặt ở một góc, hỏi Tô Ngọc Hành: “Nhìn cây kim quất kia có vẻ không tệ.”
Tô Ngọc Hành đang cúi đầu gấp giấy, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cây kim quất, lắc đầu nói: “Sắp chết.”
“Hả?” Ngộ Quân Diễm cảm thấy ngạc nhiên, cây kim quất này rõ ràng cành lá rậm rạp, lấy đâu ra dáng vẻ sắp chết, “Lá cây đang xanh tốt rậm rạp, sao có thể chết được?”
“Bởi vì cành lá rậm rạp, cần hấp thu nhiều chất dinh dưỡng cho nên cây không ra quả được.” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm, “Không biết có sống được không? Khí hậu đế đô không thích hợp trồng cây này…”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Vậy ngươi muốn mang nó theo vì khí hậu Dư Châu thích hợp?”
Tô Ngọc Hành mở to đôi mắt tròn xoe mờ mịt nhìn Ngộ Quân Diễm nói: “Không biết, ta chưa từng rời đế đô.”
Ngộ Quân Diễm thở dài, thầm nghĩ: Cũng đúng, phụ thân y làm quan ở đế đô, nếu không phải bị gả cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/233622/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.