“A…” Một tiếng rên khẽ phá vỡ không khí ấm áp, Ngộ Quân Diễm cắn mạnh lên bờ vai Tô Ngọc Hành, vài giọt mồ hôi từ trán của hắn lăn xuống.
“Quân Diễm!”
“Ngọc… Hành…”
Tô Ngọc Hành biết đứng lâu như vậy sẽ làm tiêu hao thể lực của Ngộ Quân Diễm, liền nhẹ nhàng bế hắn về giường. Ngộ Quân Diễm vừa mới nằm xuống liền giãy dụa, không chút an ổn. Tô Ngọc Hành kiểm tra cho hắn, nhíu mày nói: “Tiến triển không nhanh, có thể là do lần trước kéo dài thời gian sinh sản.”
Ngộ Quân Diễm đã chịu đủ hành hạ nghe thấy lời của Tô Ngọc Hành không khỏi cười tự giễu: “Bản thân ta tạo nghiệt, ta vốn phải trả, nay đứa nhỏ hành hạ ta để trả thù cũng là phải thôi… A…”
“Quân Diễm!”
“A a… A…” Ngộ Quân Diễm đột nhiên nắm chặt chăn đắp trên người, ngửa đầu ra sau, gân xanh trên cổ nổi rõ, môi hé mở, giữa hai hàm răng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ, “A… A…”
“Quân Diễm, không chịu được thì đừng tự làm khổ mình.” Tô Ngọc Hành đi lên phía trước, nâng đầu hắn lên, nhẹ hôn, giúp hắn xoa bóp bụng đang xao động không ngừng.
Ngộ Quân Diễm túm chặt lấy tay của Tô Ngọc Hành, càng túm càng chặt, móng tay hằn vết máu trên mu bàn tay y, thân thể căng cứng hồi cuối cùng cũng dần thả lỏng. Hắn mở đôi mắt mờ mịt đẫm lệ, nhìn Tô Ngọc Hành, hồi lâu nhẹ nhàng nói bằng giọng mũi: “Ngọc Hành… Đừng…”
“Ngốc, ngươi đuổi ta, ta cũng sẽ không đi.” Tô Ngọc Hành hôn lên khóe mắt lem luốc nước của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/233615/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.