Ngộ Quân Diễm không biết mình trở về Vương phủ thế nào, bên tai của hắn không ngừng văng vẳng câu nói kia của Tô Ngọc Hành: “Đừng đến đây nữa.”
Ngọc Hành ơi Ngọc Hành, ngươi hận ta đến mức vậy sao? Ngay cả ta tới, ngươi cũng không muốn sao?
“Phụ vương… Phụ… vương…”
Ngộ Quân Diễm bị tiếng gọi non nớt của con trẻ làm cho hoàn hồn. Điềm Mộng đang túm lấy góc áo của hắn, ngửa đầu, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn hắn: “Phụ vương, Mộng nhi đang gọi cha đó!”
“Xin lỗi, phụ vương đang mải suy nghĩ, không nghe thấy con gọi.” Ngộ Quân Diễm bế Điềm Mộng lên, đặt con bé ngồi lên đùi mình, “Mộng nhi tìm phụ vương có việc gì thế?”
“Nhũ mẫu nói phụ vương bị bệnh, con tới thăm cha. Nhưng đến mấy lần đều không thấy cha trong phòng.” Điềm Mộng tủi thân hít mũi.
“Mộng nhi thật hiếu thuận.” Ngộ Quân Diễm nhẹ hôn lên khuôn mặt non mềm của con bé, “Phụ vương không sao, chỉ nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Mấy ngày này con không nên tới, tránh để phụ vương lây bệnh cho con.”
“Mộng nhi không sợ!” Điềm Mộng ôm cổ Ngộ Quân Diễm, quật cường nói, “Mộng nhi không sợ bệnh, Mộng nhi muốn ở bên phụ vương! Nếu không, phụ vương chỉ có một mình, sẽ buồn lắm.”
“Thật đúng là tri kỷ áo bông của phụ vương!” Ngộ Quân Diễm kéo Điềm Mộng vào người, thầm nghĩ, Ngọc Hành, ngươi không muốn gặp ta, cũng không gặp các con sao? Ngươi biết không, Điềm Mộng rất hiểu chuyện, lại rất biết săn sóc, khiến người khác vô cùng yêu thích. Kim Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001220/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.