Tiếng của Ngộ Quân Diễm cũng quá không lớn, nhưng lại làm cho Phượng Cửu hết sức đau đầu: ngươi thật sự nghĩ ta lớn tuổi, thính lực không tốt hay sao? Đi theo ta suốt cả quãng đường đã đành, giờ còn lên tiếng? Cho là ta không nghe thấy hả? May mà bây giờ nội lực của Ngọc Hành bị hao tổn, thính lực không bằng trước, không nghe thấy tiếng của ngươi, nếu không y biết ta cố tình dẫn ngươi về đây, y phàn nàn chết ta!
“Trở về… Hức… Đã về rồi…” Phượng Cửu nhanh trí, giả vờ lảo đảo đi vào trong nhà.
“Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, rượu uống ít thì vui, uống nhiều hại thân, sao ông không chịu nghe lời vậy?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, nhỏ giọng phàn nàn.
“Ha ha… Không… không nhiều!” Phượng Cửu nấc lên một tiếng, cười nói, “Ta mệt… Ngủ trước… Ngủ…”
“Được rồi. Ông mau đi đi, cẩn thận dưới chân!” Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ nói, lúc này mới nghe thấy ngoài sân còn tiếng bước chân.
Đã muộn thế này còn có người nào tới? Tô Ngọc Hành thắc mắc, xoay người, hỏi: “Các hạ… đến khám bệnh hay là bốc thuốc?”
Một tiệm thuốc nhỏ thế này, nếu đến để trộm thì thật khiến kẻ trộm thất vọng rồi, cướp sắc lại càng không. Muộn thế này rồi còn tới đây, ngoại trừ xem bệnh bốc thuốc, Tô Ngọc Hành không nghĩ ra lý do nào khác.
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành chậm rãi xoay người, lúc đối mặt với mình, hắn cảm thấy như tim ngừng đập. So với ba năm trước đây, Tô Ngọc Hành gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001217/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.