Nét chữ của con mình, sao Phượng Cửu có thể nhận nhầm? Ông run rẩy nhận huyết thư từ tay Tô Ngọc Hành, nhìn Kim Ngôn bằng ánh mắt khó tin, nghiến răng hỏi: “Tại sao? Từ ngày ngươi gia nhập Thanh Y hội, ta một đường đề bạt ngươi lên đến vị trí đứng đầu tứ đại hộ pháp, tại sao ngươi lại lấy oán trả ơn, giết hại con trai ta?”
“Ha ha ha. Hộ pháp? Ông cho rằng ta cần vị trí hộ pháp đó hay sao? Thứ ta cần là cả Thanh Y hội!” Kim Ngôn biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết, không thèm chạy trốn nữa, cười lớn nói, “Những năm này đúng là ông rất ưu ái ta, ta như con chó ông nói gì nghe nấy, coi như là đã báo đáp ân tình của ông. Nhưng thứ ta muốn nhất, ông lại không cho. Đứa con trai không có tiền đồ của ông bị ông làm hư rồi, không thể nào đảm đương nổi trách nhiệm Bang chủ. Dù ông không nói, nhưng thực ra ông vẫn luôn mong nó có thể tiếp quản Thanh Y hội, có đúng không?”
“Không sai.” Phượng Cửu gật đầu, “Ta vẫn mong có một ngày Phượng Miễn có thể hiểu chuyện, có thể bớt tính tranh đua. Vì vậy mà ngươi giết nó? Mặc dù tính tình nó ngang ngược, nhưng xưa nay cũng xem như tôn kính ngươi? Sao ngươi có thể ra tay với nó?”
“Chỉ có giết nó mới có thể cắt đứt hy vọng của ông, Thanh Y hội mới có thể trở thành của ta. Khụ… khụ…” Kim Ngôn nói được một nửa đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
“Ngươi!” Tô Ngọc Hành kinh hãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001215/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.