“Tô Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm cầm ấm trà, ném mạnh xuống mặt đất, vỡ nát, “Ngươi! A…”
Bụng đột nhiên đau dữ dội làm hai chân Ngộ Quân Diễm mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống sàn.
Đau… Đau quá…
Đau đớn dữ dội nhanh chóng lan ra toàn thân Ngộ Quân Diễm, đến cả hô hấp cũng như bị ngừng lại. Hắn túm lấy góc bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, an ủi thai nhi đang náo động trong bụng, muốn gọi Tô Ngọc Hành, do dự mấy lần lại không lên tiếng. Đợi đau đớn giảm bớt, hắn định đứng lên, tới giường nằm nghỉ, nào ngờ vừa đứng dậy chợt thấy trời đất quay cuồng tựa như mặt đất đang chao đảo, chân như giẫm lên bông vải, mềm nhũn không chút sức lực. Lảo đảo, một bên đầu gối của Ngộ Quân Diễm khuỵu xuống đất.
“Ưm!” Một tiếng rên nhỏ vụn buột tràn ra miệng, hai tay Ngộ Quân Diễm ôm bụng, mồ hôi nhỏ xuống đất, bắn lên góc áo của hắn. Ngộ Quân Diễm cảm thấy bản thân lúc này cực kỳ chật vật.
“Ngay cả ngươi cũng giúp y chọc ta?” Ngộ Quân Diễm cúi đầu nhìn bụng tròn vo của mình, giận dữ mắng, “Y hối hận vì gả cho ta làm Vương phi, ngươi cũng hối hận vì đầu thai vào bụng ta sao?”
Đứa nhỏ trong bụng bị hắn quở trách, thân thể lật qua lật lại tỏ ý bất mãn. Ngộ Quân Diễm không còn sức để nói nữa, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, lại đưa tay túm lấy mép giường, lần mò di chuyển. Hắn đương nhiên không hoài nghi Tô Ngọc Hành có mưu đồ gì, chỉ giận tầm mắt của y quá thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001208/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.