Theo Tô Ngọc Hành hiểu về Ngộ Quân Diễm, y đoán hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên mà dưỡng thai. Quả nhiên, hai ngày sau, y nhìn thấy một con chim bồ câu đã được huấn luyện bay vào trong sân của Ngộ Quân Diễm.
“Đây là… Có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, hỏi Ngộ Quân Diễm, “Ngươi không muốn giải thích cho ta sao?”
“Chuyện này… có gì mà giải thích.” Ngộ Quân Diễm ra vẻ thản nhiên cười, “Chỉ là một con chim bồ câu lạc vào trong sân thôi mà.”
“Vương gia…” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười trước lý do gượng ép này của Ngộ Quân Diễm, “Đây là thảo nguyên, sao lại có bồ câu bay lạc? Nếu như không phải là được nuôi, nó có thể sống sót ở nơi này sao? Hay là…” Tô Ngọc Hành cười tà, “Hay là để ta mang con bồ câu này đi hầm canh cho ngươi bồi bổ thân thể.”
“Đừng, đừng…” Ngộ Quân Diễm vội cản lại. Để huấn luyện được một con chim bồ câu biết đưa tin tốn rất nhiều thời gian, hắn không nỡ để Tô Ngọc Hành mang đi hầm canh, nên đành nhận thua, “Được rồi, được rồi, đây là con chim Chu Bân dùng để đưa tin cho ta.”
Tô Ngọc Hành sầm mặt: “Không phải đã nói ngươi tĩnh dưỡng, trước khi con chào đời sẽ không để tâm đến chiến trận nữa hay sao?”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Không liên quan đến chiến sự, Chu Bân chỉ giúp ta chứng thực một chuyện mà thôi.” Nói xong, hắn đưa mảnh giấy cho Tô Ngọc Hành: “Ngươi nói không sai, bên trong Tây Ngõa đúng là xảy ra nội chiến, mặc dù vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001186/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.