Đến khi Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành trở lại phòng, rửa mặt xong, nằm xuống giường, trên trời đã xuất hiện mảng sáng. Ngủ chưa được bao lâu, đã nghe thấy người dưới ở bên ngoài bẩm báo bên ngoài có mấy quan viên đến chúc mừng Phúc vương. Ngộ Quân Diễm mông lung mở mắt, ngái ngủ đứng dậy, lại bị Tô Ngọc Hành ôm lấy cánh tay, hỏi: “Không đi được không?”
Ngộ Quân Diễm bất lực cười, đáp: “Đương nhiên là không. Ngươi ngủ thêm một lát nữa đi, ngủ thay phần của ta.”
Tô Ngọc Hành cực kỳ không tình nguyện mà buông ra. Nhìn Ngộ Quân Diễm cầm khăn ướt lau mặt, thay quần áo, vẻ mặt lạnh lùng khó gần. Sau khi hắn rời đi, Tô Ngọc Hành cũng không còn tâm trạng nằm ngủ nữa, đứng lên, cầm khăn vải Ngộ Quân Diễm vừa dùng, lau qua loa mấy cái, mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Trong đại sảnh đông như trẩy hội, người đưa trang sức, kẻ tặng đồ cổ, Ngộ Quân Diễm chỉ biểu hiện thản nhiên nói cảm ơn, đối với tất cả quà tặng đều chỉ liếc mắt một cái rồi không nhìn thêm nữa, khiến mọi người không khỏi suy đoán rốt cuộc là lễ vật gì mới có thể lọt vào mắt Phúc vương.
“Sáng sớm mà ai đã ồn ào bên ngoài thế hả?” Một tiếng quát lớn khiến đám người đang ồn ào trong đại sảnh lập tức im bặt. Tất cả nghiêng đầu nhìn ra, muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào dám to gan lớn mật, không biết quy củ, phép tắc như vậy.
Chỉ thấy Tô Ngọc Hành vừa ngáp, vừa loay hoay chỉnh lại nút áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001155/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.