Nhìn bóng lưng buồn bã của Kim Mục, Tô Ngọc Hành nghĩ tới sư phụ mình, nhẹ giọng hỏi Ngộ Quân Diễm: “Ngươi nói xem tội của sư phụ lẽ nào đời này không thể chuộc được sao?”
“Trên chiến trường, dù là nhất thời do dự hay nhát gan, sai lầm phạm phải có thể cả đời cũng không bù đắp được.” Rất lâu sau đó Ngộ Quân Diễm mới trả lời một câu như vậy.
Trong mấy tháng sau đó, dưới sự chỉ huy của Kim Mục và Ngộ Quân Diễm, thành Cát Liễu chẳng những không thất thủ, ngược lại còn đánh cho đại quân Tây Ngõa liên tiếp thua trận. Hoàng đế nghe tin tức truyền về mà hoảng sợ, y vốn không biết Kim Mục đã mang binh đến thành Cát Liễu hiệp trợ Ngộ Quân Diễm, chỉ nói Ngộ Quân Diễm thực sự có bản lĩnh, có thể dùng quân Thiết Giáp mà đối kháng với đại quân Tây Ngõa, càng nghĩ như vậy, trong lòng y càng bất an.
“Vẫn chưa có tin tức gì của Trần Dũng sao?” Đây là câu hỏi mấy ngày nay Hoàng đế thường hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Trần tướng quân không truyền tin tức gì về.”
“Rốt cuộc Trần Dũng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hoàng thượng bớt giận, có lẽ là tình hình chiến đấu căng thẳng, Trần tướng quân không tiện truyền tin.” Trần Thiện đứng bên cạnh Hoàng đế nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tình hình chiến đấu căng thẳng? Không tiện truyền tin?” Hoàng đế tức giận nói, “Y đã quên Trẫm phái y đi làm gì rồi sao?”
Trần Thiện tiếp tục nói: “Hoặc có thể là bị Vương gia chú ý nên ngài ấy không có cách nào.”
“Đúng! Nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001145/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.