“Cho nên… lần này Vương phi tới thành Cát Liễu là có đi mà không có về?” Giọng của Đào Tử có chút run rẩy, dù sao thân làm chủ tớ, trong khoảng thời gian này tính cách điên điên khùng khùng của Vương phi khiến nàng đôi khi cảm thấy phiền, nhưng Vương phi không chút lên mặt, bình dị, gần gũi, như một đứa trẻ không lớn. Nay nghe tin y phải đi chịu chết, Đào Tử không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lý Tử im lặng một hồi, an ủi: “Đây đều là lời đoán mò của đám người dưới, tâm tư của Vương gia sao chúng ta có thể hiểu được, có lẽ ngài ấy không nghĩ thế đâu.”
Tô Ngọc Hành trở về phòng thì thấy Đào Tử đang đang chuẩn bị hành lý cho mình. Nhìn đủ bọc lớn nhỏ trên bàn, trên giường, Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười: Thế này có giống đi đánh giặc? Giống dọn nhà hơn đó.
Cười bước vào, bất mãn cong môi hô lên: “Nhiều đồ quá, nặng lắm! Ta không mang nhiều thế này đâu.”
Đào Tử đang sắp xếp nghe thấy tiếng mới ngước mắt lên nhìn Tô Ngọc Hành. Hai người đối mặt, Tô Ngọc Hành mới thấy đôi mắt phiếm hồng của nàng, thầm thắc mắc: Cô bé này đang êm đẹp sao lại khóc?”
Kể từ khi ngày Tô Ngọc Hành đến U An vương phủ, Đào Tử vẫn luôn chăm lo cuộc sống hàng ngày cho y. Tô Ngọc Hành biết nàng không phải người đa sầu đa cảm, thậm chí còn vui vẻ hay nói, Tô Ngọc Hành còn chưa từng nhìn thấy cô nàng mặt ủ mày chau, hôm nay lại thấy nàng khóc, không rõ đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001138/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.