“Oa oa oa, ngươi làm gì mà hung dữ vậy? Ta chỉ muốn xem hoa này có thơm không thôi mà…” Tô Ngọc Hành bị thị nữ kia làm cho giật mình, uất ức khóc lên, vừa khóc còn vừa như tìm kiếm sự an ủi mà cọ cọ lên ngực Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm vỗ nhẹ đầu y như đang dỗ trẻ nhỏ, đưa mắt nhìn, ánh mắt sắc lẹm bắn về phía Sở Sở và thị nữ bên cạnh.
Sở Sở sợ hãi, dù hành động vừa rồi của Tô Ngọc Hành khiến nàng mất mặt, nhưng y chỉ là tên ngốc, cho nên trong mắt Vương gia sẽ không cảm thấy là y đã làm nhục nàng. Nếu nàng so đo thì thật không độ lượng, huống chi y là cả, nàng là thiếp, mặc dù đều phụng dưỡng một người đàn ông, thân phận lại kém xa, giờ thị nữ của nàng bất kính với y, rõ ràng nàng cũng bị vạ lây, mà tên ngốc kia lại nhận được sự thương xót của Vương gia.
Sở Sở lúc này mặc dù là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, nhưng lập tức vì không khiến cho Vương gia phản cảm với mình, nàng vội vàng lôi kéo thị nữ quỳ xuống nói: “Thần thiếp quản giáo không nghiêm, mạo phạm Vương phi, mong Vương phi thứ tội!”
Tô Ngọc Hành còn đang vùi mặt trong ngực Ngộ Quân Diễm uất ức nức nở, Ngộ Quân Diễm dùng ánh mắt ra hiệu cho Đào Tử, sai nàng nâng Sở Sở lên, hờ hững nói: “Được rồi, được rồi, bổn vương cũng không nói là trách tội nàng, quay về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong nhẹ vỗ Tô Ngọc Hành đang nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001132/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.