Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành ra roi thúc ngựa, theo địa chỉ trên mảnh giấy chạy tới nhà họ Mễ ở Hàn thành. Mới tới cửa đã nghe thấy bên trong vẳng ra tiếng nức nở. Bước vào trong, thấy một phụ nhân mặc bộ đồ màu xanh biếc đang ngồi trên thềm đá. Phụ nhân nọ khoảng hơn hai mươi, tóc búi cao, bên tai cài một bông hoa nhỏ không rõ là hoa gì, thoáng nhìn có vẻ lịch sự tao nhã. Gương mặt trang điểm nhẹ, đôi môi phiếm hồng, chỉ có điều lúc này nước mắt đang ướt đẫm gò má, rửa trôi lớp phấn, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp hiện nét thê lương.
“Con gái, mẫu thân xin con đó, xem như mẫu thân cầu xin con, con đừng ngồi đây nữa, Trung nhi… không về được nữa rồi.” Một lão phụ nhân khóc không thành tiếng đứng bên cạnh phụ nhân, trong tay còn nắm chặt một phong thư đã mở. Thị lực của Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm rất tốt, dễ dàng nhìn rõ giữa nếp gấp là hai chữ: Hưu thư.
“Không, mẫu thân, con muốn ngồi đây chờ chàng.” Giọng nói nghẹn ngào nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, lúc nói vẻ mặt điềm nhiên không chút biến đổi, tựa như vô hồn, “Chàng đã nói cuối tháng này sẽ về đây đón con, chàng sẽ không nói dối con đâu, con phải ngồi đây chờ chàng.”
“Xin hỏi… Đây là…”
Tô Ngọc Hành còn chưa nói hết câu, khuôn mặt lão phụ nhân đã trở nên căng thẳng, vội vàng dùng thân thể che chắn cho nữ tử lục y ngồi trên thềm đá, ánh mắt hoảng sợ đảo qua Tô Ngọc Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001129/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.