Ngày hôm sau, khi Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành cải trang thành tiểu binh đi theo Kim Ưng chuẩn bị lên đường, Cốc phu nhân dẫn theo hai thị nữ đuổi tới bờ sông, giao một cái bọc cho Kim Ưng, Kim Ưng mở ra xem, bên trong là mấy lá cờ được gấp gọn gàng, mở cờ ra, mỗi mặt đều dùng chỉ vàng óng thêu một chữ ‘Nguyên’ rất lớn. Nhìn kỹ, lá cờ vốn không phải là một miếng vải hoàn chỉnh mà dùng rất nhiều miếng vải màu sắc tương tự nhau ghép thành.
Cốc phu nhân nói: “Những lá cờ này là do tôi và các nữ nhân trong thôn hợp sức làm suốt đêm. Mặc dù chúng tôi không biết đánh trận, cũng không được ra chiến trường, nhưng hy vọng có thể góp chút sức ít ỏi của mình. Lần này chiến đấu với thủy tặc, chúng ta không thể thua khí thế. Những lá cờ này mặc dù là dùng vải vụn ghép thành, nhưng là tấm lòng của chúng tôi, mong Kim tướng quân không chê.”
Kim Ưng cầm lấy lá cờ, gương mặt thăng trầm do nhiều năm chinh chiến lộ vẻ cảm động, nhìn ngón tay sưng lên của Cốc phu nhân, hai mắt Kim Ưng ửng đỏ, phất tay một cái, lá cờ tung bay trong gió: “Các huynh đệ, treo cờ của chúng ta lên!”
“Tuân lệnh!”
“Quay lại nói với mọi người trong thôn, nhờ các nàng chuẩn bị rượu và đồ ăn, chờ chúng ta chiến thắng trở về!” Kim Ưng hào khí hỏi, “Các huynh đệ, các người nói có đúng hay không?”
“Đúng! Đúng!”
“Được, vậy chúng ta xông tới, giết đám thủy tặc kia không còn một mảnh giáp!”
“Giết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001116/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.