“Ngươi muốn dùng độc?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, nói, “Ta cảm thấy cách này không ổn lắm, bởi vì nếu giấu thuốc độc giữa các lớp thuyền, khi thủy tặc đục đáy thuyền, thuốc độc sẽ hòa lẫn vào nước, độc tính sẽ giảm đi rất nhiều, không đạt được hiệu quả. Nhưng nếu dùng lượng thuốc nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nước của sông Hoạn. Dân chúng thôn Hồng Diệp chủ yếu dựa vào đánh cá mà sinh sống, nếu chất lượng nước bị ảnh hưởng, chẳng khác nào chặn mất kế sinh nhai của họ.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý. Vậy có cách nào không dùng độc lại vẫn có thể ngăn được thủy tặc phá thuyền đây?”
Bàn tay giã thuốc của Tô Ngọc Hành dừng lại, đứng dậy bước đi, con sói cái Tiểu Khôi như cảm thấy Tô Ngọc Hành đi tới đi lui quấy rầy mình, giữa cổ họng phát ra tiếng gừ bất mãn. Y đột nhiên vỗ mạnh tay nói: “Đúng rồi! Nếu không thể giấu thuốc độc giữa lớp ván thuyền, thế thì không để cho đám thủy tặc phá thuyền là được!”
“Hả?” Hai mắt Ngộ Quân Diễm sáng lên, vội hỏi, “Ngươi có cách gì? Mau nói ta nghe!”
Tô Ngọc Hành nói: “Ngươi từng nhìn thấy Lang Nha bổng(1) rồi chứ? Chúng ta ứng dụng nó vào việc thiết kế đáy thuyền.”
“Ứng dụng Lang Nha bổng thiết kế đáy thuyền…” Ngộ Quân Diễm lẩm bẩm, “Ý của ngươi là gắn thêm thứ gì đó khó đục vào đáy thuyền?”
Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Đúng vậy. Ngươi thử nghĩ mà xem, đám thủy tặc có thể lặn xuống đục đáy thuyền phần lớn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001114/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.