Đương nhiên, Ngộ Quân Diễm bị suy nghĩ đó của mình dọa cho hết hồn.
Tô Ngọc Hành không biết suy nghĩ lúc này trong đầu Ngộ Quân Diễm, rút từng cây châm trên đùi hắn ra, kéo ống quần hắn xuống, đắp kín chăn, nói với Ngộ Quân Diễm nói: “Được rồi, bây giờ ngươi có thể thư giãn ngủ ngon giấc rồi.”
Tô Ngọc Hành nói xong, tự nới đai lưng, cởi áo của mình.
Ngộ Quân Diễm sững sờ nhìn hành động của y, hỏi: “Ngươi… làm gì vậy?”
“Ngủ.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Hôm nay ta ngủ lại đây, trong đêm nếu ngươi thấy khó chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta.”
“Ngươi… muốn ngủ ở đây?”
“Đúng vậy, làm sao?” Đây cũng không phải lần đầu Tô Ngọc Hành ngủ cùng giường với Ngộ Quân Diễm, cho nên cảm thấy không hiểu trước phản ứng ‘khách khí’ này của hắn.
“Không có, không có gì.” Ngộ Quân Diễm ấp úng nói, “Ta chỉ nghĩ rằng ngươi cả ngày bôn ba mệt nhọc, hẳn nên trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, không cần ở lại đây chăm sóc ta.”
Tô Ngọc Hành không ngờ Ngộ Quân Diễm suy nghĩ cho mình như vậy, cười nói: “Không có gì, ta không mệt.”
Tô Ngọc Hành thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh Ngộ Quân Diễm, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Thời tiết thật là, nói lạnh là lạnh.”
“Ừ, đúng vậy…”
Ngộ Quân Diễm đang thuận miệng đáp, đột nhiên thấy Tô Ngọc Hành dịch sát về phía mình, đồng thời kéo cao chăn, đắp kín hai người. Rồi nghe Tô Ngọc Hành hài lòng nói: “Thế này ấm áp hơn nhiều.”
Những lời nói sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001107/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.