“Cốc đại nhân tỉnh rồi?” Ngộ Quân Diễm vội vàng đứng dậy, nói, “Mau! Dẫn đường!”
Ngộ Quân Diễm theo Tôn thị đi đến gian phòng của Cốc Lương, thấy ông đã tỉnh, chỉ là vẫn còn yếu, mơ mơ màng màng nằm trên giường, nói chuyện với ông, ông cũng không đáp.
“Cốc đại nhân thế nào?” Ngộ Quân Diễm hỏi.
Đại phu bắt mạch cho ông đáp: “Mạch của Cốc đại nhân tuy vẫn còn yếu nhưng độc đã giải được hơn nửa, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thêm, tính mạng sẽ không còn gì đáng lo nữa. Chỉ có điều…” Đại phu đột nhiên chắp tay hỏi Ngộ Quân Diễm, “Không biết Vương gia dùng phương pháp gì để giải độc cho Cốc đại nhân? Chẳng hay có thể nói cho thảo dân biết được không?”
“Phương pháp? Ha ha, ta không có bản lĩnh này.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Xem ra, ta là bị tên kia lừa rồi.”
Ngộ Quân Diễm để lại đám người trong phòng không hiểu chuyện gì, bước nhanh tới phòng của Tô Ngọc Hành.
Lúc này Tô Ngọc Hành đang tắm rửa trong thùng gỗ, nghe tiếng cửa bị người đẩy mạnh ra, Ngộ Quân Diễm nghiêng người dựa trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như cười như không, đôi mắt hếch lên nhìn trên dưới trái phải một vòng, dáng vẻ như kẻ phóng đãng nhìn lén cô nương tắm rửa, nếu không phải mình là nam nhân, sợ rằng đã hét toáng lên rồi.
Nhưng Tô Ngọc Hành vẫn cảm thấy mất tự nhiên, mình không mảnh vải che thân bị một người y phục chỉnh tề nhìn chằm chằm, cảm giác này giống như là chim trong lồng, cá trong chậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001097/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.