Ngộ Quân Diễm thật sự dạy Tô Ngọc Hành cưỡi ngựa, bắn tên. Sáng hôm sau liền dẫn y đi săn. Không chỉ dẫn theo Tô Ngọc Hành, mà dẫn cả Sở Sở vẫn ngầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn theo. Tân đế quy định rất nghiêm khắc phạm vi hoạt động của các Vương gia, trong thành có thể đi lại tự do, nhưng ngoài thành chỉ có giới hạn, cho nên nói là đi săn, thật ra chẳng qua chỉ là đi vào rừng cây ngoài thành dạo chơi, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Ngộ Quân Diễm. Hắn để Sở Sở ngồi chung một con ngựa với mình, giục ngựa chạy quanh trong phạm vi được phép. Trì Úy cố nén hai mông bị đau đến bất cứ lúc nào cũng có thể loét ra, nửa sống nửa chết điều khiển ngựa đuổi theo Ngộ Quân Diễm. Tô Ngọc Hành thì đứng đó ngây ngô cười, nghĩ thầm Ngộ Quân Diễm tòng quân chinh chiến bao nhiêu năm nay, sớm đã quen ngồi trên lưng ngựa. Không những ngồi mà thậm chí còn ăn ngủ luôn trên lưng ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể luyện thành được. Quả nhiên, khi Ngộ Quân Diễm cưỡi đủ, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước chân thoải mái khác hẳn ngày thường, mà Sở Sở và Trì Úy phải cần người hầu tới đỡ mới có thể xuống ngựa, ngay cả đi cũng không vững, được người hầu dìu sang một chỗ nghỉ ngơi.
Ngộ Quân Diễm được Đào Tử và Lý Tử hầu hạ lau mồ hôi, uống trà, cười ha hả hỏi Trì Úy: “Trì đại nhân thấy bổn vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001094/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.