Chỗ này xác thật không giống như nơi dưỡng thương, huống chi, nơi này vẫn là nơi khiến hắn đau lòng.
Bởi vì Cố Khinh Hàn phân phó một câu, Thượng Quan Hạo, từ Phượng Loan cung được chuyển qua Lãm Nguyệt Các. Hai cung vốn dĩ cách nhau không xa, chẳng qua là mất thời gian một chén trà nhỏ, bèn đến.
Khi Sở Dật trở lại Lãm Nguyệt Các, lại xem mạch giúp hắn một chút, kê mấy đơn thuốc, mới một mình chống đỡ thân thể bị thương về phòng.
Cố Khinh Hàn thì ở lại Phượng Loan cung, không hề tiến vào Lãm Nguyệt Các, cô cảm giác ra được, chỉ cần cô đứng ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ thống khổ vô cùng.
Cô cũng rất thống khổ, tự khóa mình ở trong Phượng Loan cung, ngồi ở trên ghế nằm, nhìn long sàng ngẩn người.
Là cô, là cô tra tấn Thượng Quan Hạo thành như vậy, về sau Thượng Quan Hạo sẽ còn tha thứ cho cô sao?
Người có đôi mắt trong trẻo sạch sẽ kia, sau toàn bộ việc này sẽ biến mất không thấy sao?
Tự trách, vô cùng tự trách, hung hăng tự tát mình một cái, cô là cầm thú, cô là ác ma!
Cổ công công đứng ở ngoài cửa, nhìn Cố Khinh Hàn đóng chặt cửa ở bên trong, khuôn mặt tái nhợt như người chết khóc thầm co rút một cái. Bệ hạ làm sao vậy? Cơm sáng không ăn, cơm trưa không ăn, hiện tại cũng muộn rồi, cũng không ra, lỡ như đói lả thì phải làm thế nào cho phải?
Trong Lãm Nguyệt Các.
Tiểu Lâm Tử từ đầu đến cuối bảo vệ ở trước giường Thượng Quan Hạo, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781303/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.