Đôi tay nắm chặt khăn trải giường, siết chặt đến mức sít sao, gân xanh dữ dội nổi lên trên tay.
"A.."
"Đừng như vậy, cầu xin ngài, bệ hạ, thả ta ra đi, cầu xin ngài.."
Nước mắt, một giọt nối tiếp một giọt, trượt khỏi khóe mắt, lăn xuống khăn trải giường. Kêu khàn cả giọng, khóc lóc xin tha.
Cố Khinh Hàn không thèm đếm xỉa đến nước mắt của hắn, không thèm đếm xỉa đến hắn xin tha, thậm chí càng bạo ngược hơn, ngũ quan vặn vẹo, lườm Thượng Quan Hạo. Trên tay lại là mấy bạt tay vung ra, thậm chí liên tiếp véo từng cái một trên người hắn.
Sức lực của nàng vốn dĩ đã lớn, lại không lưu tình chút nào véo làn da yếu ớt của hắn, đau đến mức Thượng Quan Hạo hít ngược một hơi khí lạnh, hơn nữa đau đớn trên người từng đợt một như mưa rền gió dữ tấn công đến, cho đến khi khiến Thượng Quan Hạo cảm giác sống không bằng chết. Nhìn điêu khắc trên đỉnh đầu, trong mắt hiện lên một nỗi bi ai, thê lương.. Thấp giọng nức nở.
"A.."
Ngực đau đớn, nhức nhối một trận, Thượng Quan Hạo đau đến nỗi kêu ra tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy, đáng tiếc, ngoài việc có thể nâng đầu lên một chút, tứ chi làm sao cũng không nhúc nhích được.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Cố Khinh Hàn đỏ lên, giống như bị điên, cầm một cái ngân châm rất dài đâm trên người y, đau đớn truyền đến cơ thể, đau đến mức suýt chút nữa hôn mê.
Ra sức nhúc nhích tứ chi, trên tay, bởi vì cử động quá mức mà bị khóa còng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781296/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.